Bán Kiếp Tiểu Tiên

Chương 185: Tại Sao Ta Phải Nói Cho Ngươi Biết?



Hừ hừ!! Chàng đừng có mà nằm mơ!” Nghe Mặc Dạ nói như vậy, Tề Hoan đột nhiên nhớ ra hình như mình chưa từng gọi Mặc Dạ là tướng công. Đó vốn chỉ là một cách gọi rất bình thường nhưng tại sao nàng lại thấy không được tự nhiên nhỉ, hơn nữa, a a a a a mình lại đỏ mặt a!
“Nhưng nương tử chưa thỏa mãn mong muốn, vi phu tất nhiên không thể bỏ mặc. Ngoan, gọi tướng công đi.” Mặc Dạ cực kỳ thích nhìn dáng vẻ Tề Hoan đỏ mặt, hiếm khi thấy nàng thẹn thùng, tất nhiên phải đùa giỡn một chút rồi.
Tề Hoan không nói gì, trực tiếp dùng hàm răng biểu đạt tâm tình của mình. Trên cổ cảm thấy đau nhói, Mặc Dạ vẫn cười cười đến không có ý tốt.
“Hử? Sao thế?” Cảm thấy thân thể trong ngực đột nhiên cứng đờ, Mặc Dạ khẽ nhíu mày, cúi đầu hỏi.
“Đầu choáng váng. . . . . . . .” Tề Hoan chỉ kịp nói tới đó đã cảm thấy thần trí bắt đầu mơ hồ, trong đầu cảm thấy hỗn loạn.
Mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là một nam tử trẻ tuổi xa lạ, thật ra thì cũng không tính là lạ, trước kia lúc Tiểu Hồ Ly hóa hình Tề Hoan cũng đã gặp rồi, bộ dạng hiện tại chính là sau khi trưởng thành hơn thôi, thật là đáng yêu mà.
Nàng thuận tay véo khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của Tiểu Hồ Ly, xúc cảm không tệ.
Nhìn xung quanh một chút, thì ra vẫn đang ở trong cái hố kia, nhưng sắc trời đã khôi phục lại bình thường, mấy đám mây trên trời đang bay bay. Thương cũng đứng cách đó không xa nhìn nàng, bộ dạng lạnh như băng.
Vừa rồi là nằm mơ sao? Mơ thấy Mặc Dạ? Tề Hoan nhíu mày, nhưng khi nội thị, nàng đột nhiên phát hiện trong đan điền của mình lại có thêm một vật, một hạt châu tròn vo màu xám nhìn giống như nội đan đang chậm rãi chuyển động trong cơ thể nàng.
Tề Hoan thử dùng thần trí thăm dò thì thấy cảm giác choáng đầu lại trở lại nhưng vẫn không thành công, bởi vì lực lôi điện trong người nàng quá ít, không đủ để nàng mở ra lĩnh vực của mình.
Quả nhiên là do tu vi mình không đủ, Tề Hoan âm thầm thở dài trong lòng, nhưng có lĩnh vực là có thể thường xuyên gặp mặt Mặc Dạ, thứ này quả nhiên là thứ tốt, so với điện thoại và mấy thứ khác tốt hơn nhiều.
Lúc này Tề Hoan mới nhận thấy được điểm tốt của việc tu tiên.
Nhìn Tề Hoan vừa tỉnh lại đã ngồi cười khúc khích, Tiểu Hồ Ly nháy nháy mắt vỗ vỗ mặt Tề Hoan, “Tề Hoan, ngươi không sao chứ? Có phải đầu óc bị hỏng rồi không. . . . . . .” Thăng thần kiếp khủng bố như vậy mà Tề Hoan lại trực tiếp xông vào, nói không chừng đã bị đánh cho hỏng đầu rồi.
“Ngươi mới hỏng ấy!” Nhảy đến trước mặt Tiểu Hồ Ly, Tề Hoan đánh giá hắn từ trên xuống dưới một phen, tốt rồi, vóc dáng hơi thấp một chút nhưng vóc người không tệ, là một đứa trẻ khỏe mạnh trắng trẻo, không phí công mình nuôi nhiều năm như vậy.
Nhìn Tiểu Hồ Ly, Tề Hoan lại có cảm giác nhìn thấy con mình trưởng thành. Trên thực tế, nếu xem xét cẩn thận thì Tiểu Hồ Ly còn lớn hơn Tề Hoan, ít nhất nó đã nằm trong bụng Cửu cô nương rất nhiều năm rồi. Nhưng ai bảo nó vừa ra đời không bao lâu đã gặp Tề Hoan, một đứa trẻ thuần khiết như vậy cứ thế bị bắt đi.
“Ngươi định làm gì?” Phát giác ánh mắt của Tề Hoan ngày càng quỷ dị, Tiểu Hồ Ly không nhịn được lui về phía sau hai bước, giọng nói run rẩy.
“Ta đang nghĩ xem, không biết bản thể hiện tại của ngươi đã to đến mức nào. . . . . . .” Cũng không biết tại sao, từ trước đến nay Tề Hoan luôn chấp nhất chuyện này. Thú sủng người ta nuôi có thể cưỡi, có thể chiến đấu, là nhân tài phát triển toàn diện.
Kết quả thú sủng nàng nuôi thì sao, chạy trối chết còn nhanh hơn cả chủ nhân, lớn lên rồi ngày ngày chọn ba lấy bốn đòi ăn thịt, thần tiên cũng không khó hầu hạ như nó. Nói sao thì nó cũng nên chở mình chạy một vòng trên đất tượng trưng một cái chứ nhỉ. Bằng không sẽ khiến nàng cảm thấy mình mới giống thú sủng a, bởi vì từ trước đến giờ luôn là nàng mang Tiểu Hồ Ly chạy khắp thiên hạ.
“. . . . . . . Nhỏ đi rồi. . . . . . .” Mặc dù rất không muốn đả kích Tề Hoan, nhưng bản thể của nó bây giờ còn bỏ vừa túi hơn. Nhìn vẻ mặt khóc không ra nước mắt của Tề Hoan, chính nó cũng rất uất ức a!
Nó đường đường là Cửu Vĩ Thiên Hồ, tại sao lại chỉ lớn bằng một con chim sẻ chứ!
“Chỉ là yêu lực bị tiêu hao quá nhiều, chờ sau khi thân thể ngươi hồi phục xong, bản thể sẽ từ từ khôi phục lại bình thường.” Nhìn Tề Hoan và Tiểu Hồ Ly thiếu chút nữa ôm nhau khóc rống, Thương bất đắc dĩ chậm rãi mở miệng.
Trải qua mấy chuyện liên tiếp, Tề Hoan mới phát hiện thời gian đã bất tri bất giác trôi qua gần một ngày, đây không phải có nghĩa là sắp đến lúc nàng có thể rời khỏi chỗ này sao!
“Lúc nào thì chúng ta có thể rời đi?” Tề Hoan vừa nghĩ đến chuyện có thể rời khỏi đây thì trong lòng liền phấn chấn. Mặc dù sau khi ra ngoài nàng còn phải đối mặt với sự truy đuổi của thành Tịch Diệt, nhưng vẫn còn tốt hơn nơi núi tuyết này nhiều.
Thật ra nguyên nhân chủ yếu là tu vi hiện tại của Tiểu Hồ Ly đã đủ cao, nàng không sợ nữa ha ha ha
~Cho dù đánh không lại, các nàng ta vẫn có thể chạy trốn a!
“Lúc nào cũng được.” Thương vẻ mặt bí hiểm, khóe miệng nở nụ cười. Biết Tề Hoan sáu ngày làm cho hắn sinh lòng hiếu kỳ mãnh liệt với nàng, nàng quả nhiên là một nữ nhân kỳ lạ. Chẳng qua. . . . . . Nhớ tới chuyện vừa nãy, thần thức của mình không cẩn thận cảm giác được luồng khí tức kia, con ngươi hắn co rút lại.
Nữ nhân này rốt cuộc có lai lịch gì, tại sao trên người nàng lại vừa xuất hiện luồng oán khí kinh khủng như vậy, đã xảy ra chuyện gì?
Trong đầu hiện lên mọi khả năng, nhưng rất nhanh đã bị Thương ném ra sau gáy. Cứ để ý nàng rồi sẽ có được đáp án, không phải sao!
Tiểu Hồ Ly dường như không quen với dáng vẻ con người, Tề Hoan cảm thấy nó nhất định là đã bị Mặc Dạ dọa sợ. Từng có lần Tiểu Hồ Ly biến thành người ngủ gục trên giường Tề Hoan, kết quả là đúng lúc ấy bị Mặc Dạ nhìn thấy, sau đó thì. . . . . . Ai, đáng thương cho Tiểu Hồ Ly, suýt nữa đã bị Mặc Dạ cạo sạch lông ném vào nồi lẩu. Đối với nam nhân nhỏ mọn nhà mình, Tề Hoan thật sự không biết nên nói với hắn thế nào, nhìn nàng giống người thích trẻ con lắm sao, nàng mới không thèm học con rắn kia đâu! Không có chuyện gì liền cướp Hồ Ly của nàng. Ngày ngày cho nó ăn củ cải, thế mà lúc nào cũng nhìn mình chảy nước miếng, giống y như chủ nhân của nó, đều không phải thứ tốt đẹp gì!
Nhìn Tiểu Hồ Ly biến lại thành cửu vĩ hồ, Tề Hoan liếc mắt, túm cái đuôi thất sắc của nó thả nó lên vai mình, sau đó đeo chiếc vòng Tiểu Miêu lên cổ, rồi từ từ đi ra ngoài cùng Thương.
Quả nhiên, lần này sau khi ra khỏi ngọn núi tuyết, cảnh sắc bên ngoài giống y như lúc nàng vừa tới.
Thương không cho phép nàng tiếp tục đi sâu vào dãy núi Tịch Diệt, lúc nói những lời này, vẻ mặt hắn cực kì nghiêm túc, giống như chuyện sống còn vậy.
Tề Hoan vốn là người tiếc mệnh, nói khó nghe một chút là rất sợ chết. Dĩ nhiên, đầu năm nay chỉ có sợ chết mới có thể sống lâu nha.
Cho nên Tề Hoan quyết định nghe lời Thương, rời xa núi Tịch Diệt. Hơn nữa đã qua mấy ngày rồi, vận khí của nàng chắc sẽ không đen đủi đến mức vừa ra ngoài đã bị bắt a.
Vì đề phòng bi kịch lần trước tái diễn, Tề Hoan cố gắng nhõng nhẽo, cuối cùng lừa được Thương ra khỏi ngọn núi kia, để hắn hộ tống mình ra ngoài. Cũng không biết trong ngọn núi kia rốt cục có cái gì tốt đẹp mà hắn ngày ngày ngồi ở trong cái hố đấy, có phải bị chứng u sầu gì hay không? Tề Hoan đồng cảm liếc nhìn Thương trầm mặc không nói gì đi ở phía trước, hài tử đáng thương a.
Nếu không phải mấy ngày qua có mình phụng bồi nói chuyện phiếm với hắn, hắn nhất định sẽ không nói chuyện. Tề Hoan càng ngày càng cảm thấy hình tượng của mình thật là quá vĩ đại rồi.
Nếu Thương biết được suy nghĩ của Tề Hoan, thì cho dù không mắc chứng u sầu cũng sẽ bị tức đến u sầu. Kể từ khi gặp phải Tề Hoan, hắn chưa từng có lúc nào yên ổn. Tề Hoan căn bản không biết mình gây chuyện ồn ào, rốt cuộc đã mang đến bao nhiêu tổn thương tâm lý cho Thương.
Đứng ở ven dãy núi Tịch Diệt, hai tay Thương để trước ngực, một thân áo đen giữa màn tuyết càng lộ ra vẻ chướng mắt. Trên mặt hắn vẫn nở nụ cười, Tề Hoan còn tưởng là hắn gặp được mình thì rất vui. Trên thực tế, trong lòng Thương cảm thấy, cuối cùng cũng có thể tiễn nàng đi. . . . . . .
“Ta đi rồi sẽ trở lại thăm ngươi.” Tề Hoan hơi lưu luyến không muốn rời đi.
“. . . . . .” Thương khoanh tay trước ngực, vẻ mặt lãnh đạm nhìn Tề Hoan. Nghe đến đoạn nàng nói sẽ trở lại, mặt hắn không tự chủ được co quắp một chút, cuối cùng vẫn không tình nguyện gật gật đầu.
Đưa mắt nhìn Tề Hoan rời đi, lúc này Thương mới đi từng bước trở về. Lúc trở về ngọn núi tuyết mình tu luyện, hắn đột nhiên nhìn thấy trên đỉnh núi xuất hiện một bạch y nam tử.
Nếu có người ở đây nhất định sẽ vô cùng giật mình. Bởi vì người này có dung mạo giống Thương y như đúc, chẳng qua trên trán hắn có một đạo hắc ấn rất nhỏ.
“Ngươi dùng Tru Tiên Kiếm.” Người nọ đứng trên đỉnh núi cao nhìn xuống phía Thương, vạt áo bay bay theo chiều gió.
“Không liên quan đến ngươi.” Thương nhìn người nọ một cái, tiếp tục đi về.
“Nữ nhân kia rất thú vị.”
Lời của bạch y nam tử ẩn chứa thâm ý khác.
“Không được động đến nàng!” Thương dừng bước, ngẩng đầu nhìn nam tử kia, ánh mắt đặc biệt lạnh như băng.
“Hừ, ngươi muốn là được sao? Ngươi nảy sinh hứng thú với nàng ta, ngươi cảm thấy ta sẽ không có cảm giác gì với nàng sao?”
“Những chuyện khác ta đều có thể nhường ngươi, nhưng nếu ngươi dám động đến nàng, ta sẽ không ngại thay Tiên giới diệt trừ một Thần Tướng đâu.” Giọng điệu của Thương nhàn nhạt, hời hợt như vậy nhưng lại khiến người nghe kinh hãi trong lòng.
“Một ngày nào đó, ngươi sẽ trở thành thủ hạ bại tướng của ta!” Vì những lời Thương vừa nói mà sắc mặt bạch y nam tử trở nên rất khó coi, sau khi bỏ lại những lời này, thân ảnh hắn dần trở nên mơ hồ, biến mất khỏi đỉnh núi.
Hai người bọn họ, một người có thiên phú thần thông, một người có thần kiếm Tru Tiên, mỗi lần đánh nhau đều là Thương thắng. Chỉ có điều Thương không thích lộ diện mà thôi, cho nên ở Tiên giới, rất nhiều người biết đến hắn, song lại có rất ít người biết đến sự tồn tại của Thương.
Tuyết Sa biết hai người kia do một lần ả xông lầm vào dãy núi Tịch Diệt, không cẩn thận nhìn thấy cảnh hai người kịch chiến. Nếu không, ả là một Thiên Tướng cần gì phải ở trong một căn nhà nhỏ bé trong cái thành Tịch Diệt nho nhỏ này.
Thật ra thì, ả cũng chỉ là một kẻ giữ cửa mà thôi, tác dụng của ả chính là không để cho bất kỳ ai xông vào dãy núi Tịch Diệt. Cũng chính bởi vì cái thân phận này nên ở Tiên giới tất cả mọi người đều nể mặt Tuyết Sa, bởi vì dãy núi kia chính là cấm địa!
Cuối cùng cũng nhìn thấy màu khác ngoài màu trắng, Tề Hoan cảm giác như đã sống lại. Rốt cuộc không cần ngày ngày ngồi xếp bằng tu luyện, cũng không cần hàng ngày tưởng tượng ra đủ loại thịt nướng thơm ngào ngạt rồi chảy nước miếng. Cuộc sống tốt đẹp của nàng ~ rốt cuộc đã trở lại rồi a
Chuyện Tề Hoan muốn làm nhất bây giờ chính là tìm một chiếc giường lớn mềm mại thoải mái, ngủ một giấc thật ngon, sau đó nướng một con dê vàng óng ánh béo mập! A, nếu là như vậy thì cuộc sống này quả thật quá hoàn mỹ rồi!
Lúc Tề Hoan đang mơ mộng hão huyền, trong tầm mắt nàng đột nhiên xuất hiện một nữ nhân. Mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành đời này Tề Hoan đã thấy nhiều rồi. Nhưng nói vậy thôi chứ nàng nhìn thấy đều là nam nhân.
Loại nữ nhân xinh đẹp đến câu hồn nhiếp phách này nàng cũng từng gặp Yêu Nhiêu ở Nhân Gian, nhưng độ xinh đẹp đó chưa đủ để khiến nàng sinh ra cảm giác đặc biệt gì. Mà nữ nhân trước mắt này, chỉ nhìn thoáng qua một cái, mặt Tề Hoan liền bất giác hồng lên. Ngay cả chính nàng cũng không hiểu tại sao mình lại có phản ứng kỳ quái như thế.
“Ngươi tên là Tề Hoan?” Nhìn nữ nhân kia chậm rãi đi về phía mình, tim Tề Hoan từ từ tăng tốc.
“Ngươi là ai?” Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng nữ nhân này gây ra áp lực rất lớn cho nàng, khiến nàng không tự chủ được sinh ra sợ hãi trong lòng.
Làn váy dài màu đỏ buông thõng trên mặt đất, nhưng không dính một chút bụi bẩn nào, nữ nhân này vẫn đi không nhanh không chậm như cũ, ả thờ ơ vén những sợi tóc lên, nhìn về phía Tề Hoan cười quyến rũ một cái: “Ta tên là Tuyết Sa, thành chủ thành Tịch Diệt.”
Vốn ả cũng không muốn tới trêu chọc Tề Hoan, dù sao ả chưa biết rõ quan hệ giữa Thương và Tề Hoan, tuy nhiên ả cũng không cho rằng Thương sẽ nảy sinh hứng thú gì với Tề Hoan. Nhưng người kia lại bảo ả đi hỏi Tề Hoan một vài chuyện, Thương và người kia, bên nào ả cũng không thể đắc tội được, có điều, nếu như Thương không nói gì, thì hẳn sẽ không gây khó dễ cho ả mới đúng.
Tề Hoan theo bản năng liếc sang vai của mình, Tiểu Hồ Ly đã sớm chạy vào trong quần áo của nàng rồi.
Con hồ ly vô nhân tính này, biết có nguy hiểm liền lẻn đi trước.
“Không biết thành chủ tìm ta có chuyện gì?” Nụ cười của Tề Hoan hơi miễn cưỡng, trong mắt cũng có chút kinh ngạc, không ngờ thành chủ của thành Tịch Diệt lại là nữ nhân, còn là một nữ nhân xinh đẹp như vậy.
Điểm quan trọng chính là mình đánh không lại nàng ta. . . . . . . .
“Ta chỉ . . . . . Muốn hỏi ngươi một vài vấn đề thôi.” Tuyết Sa đi tới trước mặt Tề Hoan, áp lại gần mặt nàng, trong miệng tỏa ra hơi thở mang theo mùi hương thơm ngát mê người.
Tề Hoan nhìn vào ánh mắt ả, cảm giác linh hồn của mình dường như cũng bị hút đi. Nhưng vẻn vẹn chỉ dừng lại ở cảm giác mà thôi.
“Nói cho ta biết, ngươi từ đâu tới?” Giọng Tuyết Sa mang theo ý mị hoặc lòng người, ả nhìn thẳng Tề Hoan, Tề Hoan cũng nhìn thẳng ả.
“Tại sao ta phải nói cho ngươi?” Nữ nhân này không lẽ có loại yêu thích đặc thù kia sao, trái tim nhỏ bé của Tề Hoan run rẩy. Nữ nhân xinh đẹp như vậy, thế nhưng lại, lại, trời ạ. . . . . . . Nhân sinh xám xịt, cõi đời này sẽ có bao nhiêu nam nhân thương tâm muốn chết a.
Phản ứng của Tề Hoan khiến Tuyết Sa nhất thời sững sờ tại chỗ, mị thuật của ả có thể trực tiếp mê hoặc nguyên thần người ta, Tề Hoan có tu vi thấp như vậy, sao có thể không bị ảnh hưởng được chứ.
Tuyết Sa đương nhiên không biết, vì muốn nguyên thần của Tề Hoan được vững chắc, Mặc Dạ đã tốn không biết bao nhiêu công sức, bao nhiêu kỳ trân dị bảo. Nếu như thế mà nguyên thần Tề Hoan vẫn không vững chắc, thì không bằng nàng đi tìm đậu hũ đập đầu vào còn hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.