Bán Kiếp Tiểu Tiên

Chương 19: Đông Nguyên thế nhưng không phải đệ nhất



“Hoan Hoan sư tỷ, tỷ không xem tỷ thí à?” Vòng sơ tuyển cho Đại hội thí luyện bắt đầu từ sáng sớm, Linh Vân Tử đã mang theo đệ tử nội môn đến sân thi tham gia tuyển đấu, mà Tề Hoan ngồi ở chỗ Linh Vân Tử hiển nhiên còn chưa ngủ đủ, đang cố gắng ngủ bù.
“Tiêu Tiêu sư muội à, tối hôm qua muội cũng không ngủ mà, muội không mệt sao?” Tề Hoan hữu khí vô lực nằm bò trên mặt bàn, nàng thật sự không hiểu, cùng là nữ nhân, như thế nào người ta một đêm không ngủ vẫn như hoa bách hợp đung đưa trong gió, còn nàng lại cứ ỉu xìu như hoa mào gà, nàng chỉ lớn hơn Tiêu Tiêu có bảy tuổi thôi mà, không đến nỗi già như vậy chứ.
“Hắn hắc, điều này chẳng phải chính là thiên sinh lệ chất (trời sinh đã đoan trang) trong truyền thuyết sao?” Tiêu Tiêu xoa xoa cái cằm nhỏ của mình, làm bộ như có điều suy nghĩ.
“Đi đi đi, nhanh chóng tránh xa lão nhân gia ta một chút.” Tề Hoan tức giận trừng mắt liếc nhìn Tiêu Tiêu.
“Sư tỷ đừng ngủ mà ~~ chúng ta đi xem trận đấu của sư huynh đi, nằm ở chỗ này phơi nắng nhiều cũng chán mà.” Tiêu Tiêu chen lên ghế Tề Hoan, ôm cánh tay của nàng dường như không muốn buông tha, lắc lắc tay Tề Hoan cho đến khi nàng chịu đứng lên mới thôi.
“Đừng lắc nữa, tay chân ta già cả rồi, coi chường gãy đấy.”
“Không sao, muội sẽ lấy vài bình tráng cốt đan (đan bồi bổ gân cốt) từ chỗ cha muội, kể cả đã gãy chỉ cần ăn một viên, cam đoan sẽ thấy hiệu quả tức thì, hì hì…”
“… Muội thật phiền phức.” Tề Hoan đối với Tiêu Tiêu không có biện pháp, đành phải tùy ý nàng lôi mình đi về phía hội trường sơ tuyển.
“Sơ tuyển cũng sắp xong rồi, chúng ta chờ ở bên ngoài là được.” Lần này sơ tuyển được tổ chức ở bên ngoài lẫn bên trong Thục Sơn, trước ngày tuyển chọn, trên núi thả rất nhiều linh thú tiền kỳ Kết Đan, phần lớn đệ tử chỉ cần có thể bình an đi ra khỏi núi, thì coi như thông qua khảo nghiệm.
Tề Hoan cùng Tiêu Tiêu đã sớm tìm chỗ mát mẻ ngồi chờ Đông Nguyên đi ra, theo lý mà nói thực lực của Đông Nguyên là cao nhất trong nhóm đệ tử này, linh thú ở bên trong đối với hắn căn bản không có bất luận trở ngại gì, cho nên người thứ nhất đi ra nhất định là hắn.
Thế nhưng kết quả lại ngoài dự tính, người thứ nhất đi ra không phải Đông Nguyên. (TNN: Mà là anh nam chủ *mắt trái tim*)
“Tiêu Tiêu, người kia là ai?” Tề Hoan thấy một đống trọng tài vây lại, nhịn không được hỏi Tiêu Tiêu bên cạnh đang có chút mất mác.
“Hắn là Mặc Dạ, đệ tử Thiên Kiếm Môn, trước kia nghe nói thực lực của hắn cùng sư huynh không chênh lệch lắm, muội còn tưởng rằng bọn họ ghen ghét sư huynh cho nên mới nói như vậy, có điều bây giờ xem ra hắn thật sự là có chút tài năng.” Tiêu Tiêu hai tay chống cằm, đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm vào trong rừng, không nhìn Mặc Dạ kia lấy một cái.
Nhưng mà Tề Hoan thì ngược lại, cứ tò mò nhìn chằm chằm vào tên Mặc Dạ kia một lúc lâu, “Dáng người thật tốt.” Nhìn mãi, Tề Hoan lắc đầu phun ra một câu cảm thán. Vị sư đệ này có một dáng người như ma quỷ, đồng thời có một khuôn mặt “yêu nghiệt”, thượng đế quả nhiên là không công bằng.
Dường như nhận thấy ánh mắt trắng trợn không hề che giấu của Tề Hoan, Mặc Dạ quay đầu lại nhìn về phía nàng, rõ ràng là một khuôn mặt xa lạ, nhưng lại khiến Tề Hoan có một cảm giác kỳ quái, nàng cảm giác mình như đang bị một loài động vật khủng bố nhìn chằm chằm, sởn hết cả gai ốc.
Tề Hoan vội vàng quay đầu, không nhìn Mặc Dạ nữa. Ngược lại Mặc Dạ lúc nhìn thấy Tề Hoan khóe miệng nhếch lên, trong mắt hiện lên một tia quỷ dị.
Mặc Dạ đi ra chưa đến nửa nén hương, Đông Nguyên cũng đi ra khỏi cánh rừng, chỉ là lúc hắn đi ra không có tiêu sái như Mặc Dạ, quần áo giống như khất cái ăn mày, nhất định là trong rừng gặp phải chuyện gì rồi.
“Sư huynh, sao giờ huynh mới đi ra, muội cùng sư tỷ chờ huynh cũng lâu rồi đó.” Rốt cục trông thấy Đông Nguyên, Tiêu Tiêu nhịn không được phàn nàn, nàng dường như có chút không quen, dựa vào cái gì mà tên Mặc Dạ kia lại ra đầu tiên, rõ ràng Đông Nguyên mới là hạng nhất a.
“Ha ha, có lẽ vận khí ta không tốt, dọc theo đường này đụng phải ít nhất hơn năm mươi con linh thú.” Nhớ tới tình cảnh “hoành tráng” vừa rồi, Đông Nguyên nhịn không được vuốt mũi cười khổ.
Tuy những linh thú đều là cấp thấp, đối với hắn sẽ không tạo thành tổn thương quá lớn, nhưng hơn năm mươi con linh thú cấp thấp cùng tụ lại một chỗ, cho dù là hắn cũng căn bản không đối phó nổi, song cũng may gặp phải là hắn, nếu là những người khác đoán chứng đã mất luôn cái mạng nhỏ rồi.
“Không phải là ai cố ý hại huynh chứ?” Tề Hoan nhíu mày, Linh Vân Tử có nói với nàng, linh thú đều rất có ý thức về lãnh địa, coi như là linh thú cấp thấp bình thường cũng sẽ không tùy tiện đến lãnh địa của linh thú khác, trừ phi có nhân tố gì đó đem chúng tụ tập lại một chỗ.
“Chắc không phải đâu, nhưng lúc ta đụng phải những linh thú kia, có thể thấy rõ chúng đang sợ hãi, không biết có cái gì dọa chúng thành như như vậy.” Đông Nguyên lắc đầu, chối bỏ suy đoán của Tề Hoan.
“Có lẽ trong rừng có một đại ma đầu ẩn nấp muốn ăn thịt người a, hi hi…” Tiêu Tiêu xen vào một câu, khiến cho không khí ngưng trọng lập tức tiêu tán.
Đông Nguyên vuốt vuốt đầu Tiêu Tiêu, sau đó đi đến chỗ trọng tài ghi kết quả, chỉ có Tề Hoan không hiểu sao thấy rùng mình một cái, nàng cảm giác, cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn, thế nhưng lại không nói ra được rốt cuộc không ổn ở chỗ nào.
Ngày thứ hai sau vòng sơ tuyển mới thật sự là đại hội thí luyện, sơ tuyển kết thúc Tề Hoan nói gì cũng không chịu di chuyển nửa bước, cuối cùng Tiêu Tiêu chỉ có thể bắt đắc dĩ đưa Tề Hoan về phòng khách nghỉ ngơi, còn nàng thật bất hạnh đã bị lão cha chưởng môn kia bắt trở về tu luyện rồi.
Sau khi nằm trên giường, Tề Hoan ngay cả thời gian làm công tác chuẩn bị cũng không có, trực tiếp tiến vào mộng đẹp, khi tỉnh lại nàng phát hiện vậy mà đã đêm khuya rồi.
Trong phòng đen kịt một mảnh, nhưng quanh người nàng lóe lên một tia sáng màu lam, chúng đều là linh khí ngưng tụ từ trong cơ thể nàng phát ra, Tề Hoan nằm lỳ trên giường, nghiêng đầu nhìn ánh sáng màu lam trên cánh tay, khuôn mặt hiện lên nụ cười.
Trong tiểu thuyết xuyên qua đều nói nhân vật chính dường như thường có mấy năng lực nghịch thiên, tuy nàng có dạ linh thể cũng coi là nghịch thiên, nhưng cấp độ so với Đông Nguyên còn kém hơn rất nhiều, có điều ông trời đối với nàng xem như đã không tệ rồi.
Bất kể là dạ linh thể hay thiên linh thể (*), không ăn cơm thì nàng cũng là một thi thể.
(*) thiên linh thể: thể chất chỉ có thể hấp thụ linh khí vào ban ngày, ngược lại với dạ linh thể.
“Cũng không biết còn đồ ăn hay không?” Tuy đã đến Ngưng Khí kỳ, song Tề Hoan vẫn có cảm giác không ăn thì cũng sẽ chết đói như thường, vẫn phải ăn cơm, hơn nữa không thịt không ăn. Theo lời Linh Phong Tử nói, thì Tề Hoan đem tu vi toàn thân tu hết vào trong bụng rồi.
Cái này nếu như ở núi Thanh Vân thì không sao, cho dù Tề Hoan có giật một đuôi của con Thử Bát Vĩ (chuột tám đuôi) xuống nướng ăn cũng không ai dám nói gì, thế nhưng giờ đang ở Thục Sơn, chỗ nào còn thịt cho nàng ăn chứ.
Sau khi xuống giường, Tề Hoan liếc qua cái bàn một cái, ngoài ý muốn, lại thấy trên mặt bàn để một cái bao dầu, theo hình dạng cùng mùi thơm, không thể nghi ngờ nhất định là gà quay, hơn nữa còn là gà quay chỉ có trong thị trấn nhỏ cách núi Thanh Vân hơn trăm dặm.
“Linh Vân Tử mua sao? Cái đầu gỗ phiền phức khó chịu kia chẳng lẽ thông suốt rồi?” Tề Hoan một bên gặm đùi gà một bên suy đoán xem rốt cuộc là ai hảo tâm như vậy, đưa gà quay cho nàng ăn, nhưng nghĩ cả buổi, nàng vẫn không có đầu mối gì.
“Chẳng nhẽ…..là gà quay rơi từ trên trời xuống?” Một người sống như nàng cũng có thể từ trên trời rơi xuống, hiện tại chỉ rơi xuống một con gà quay mà thôi, cũng không phải không có khả năng nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.