Bán Kiếp Tiểu Tiên

Chương 42: Một con tiểu hồ ly màu đen!



Tề Hoan nghênh ngang đi vào cửa chính Tế Tự điện, tuy nàng cũng rất muốn tìm cửa sau, nhưng đáng tiếc, Tế Tự điện hình như chỉ có một cái cửa này để ra vào.
Điều này cũng có nghĩa là. Nếu nàng không thể tìm được quyển sách kia trước khi mấy vị trưởng lão trở về, thì 100% nàng sẽ bị bắt được, sau đó sẽ bị nấu nước làm thịt kho tàu cũng nên.
Tề Hoan dứt khoát rảo bước tiến vào đại điện khí tức u ám kia, vốn là cửa lớn đang rộng mở đột nhiên ‘phịch’ một tiếng đóng lại, Tề Hoan kinh hãi, quay đầu lại mắt đã không nhìn thấy cửa đâu. Cái này hay rồi, muốn chạy cũng không chạy được.
Không có biện pháp, nàng cũng chỉ có thể kiên trì đi vào trong, khá tốt, trong khoảng thời gian mấy trưởng lão ở Tế Tự điện xem chừng cũng không tệ lắm, toàn bộ đại điện đều vàng son lộng lẫy, từng quả cầu bảo thạch bảy màu lớn nhỏ được điêu khắc tinh tế thành hình bảy con cửu vĩ hồ khác nhau, khảm trên vách tường đại điện. Tề Hoan cũng không biết tại sao mình lại chú ý tới bảy con hồ ly này, nàng chỉ cảm thấy cái kia không chỉ là điêu khắc mà thôi, chúng dường như đều vẫn đang sống.
Đôi khi lòng hiếu kỳ vẫn đừng nên quá lớn thì tốt hơn, dù sao đây cũng là địa bàn của người ta, Tề Hoan mặc dù cảm thấy rất hứng thú với bảy con hồ ly bảo thạch kia, nhưng cũng chỉ đứng ở đó nhìn một lúc, rồi lưu luyến tiếp tục đi vào trong.
Bên ngoài nhìn Tế Tự điện cũng không lớn lắm, nhưng đối với Tề Hoan mà nói, nó đã khiến nàng lạc tới lạc lui rồi, không biết từ trong xó xỉnh nào vòng một vòng, cuối cùng vậy mà vẫn trở về đại điện.
Hiện tại nàng đã ôm quyết tâm tất chết rồi, chỉ hy vọng mấy vị trưởng lão Tế Tự điện lúc trở về sẽ bị gãy tay hay cụt chân gì gì đó, để cho nàng có thêm chút thời gian, tranh thủ tìm được đại môn rời khỏi nơi này.
Bây giờ sách gì đấy chỉ là thứ yếu, bảo toàn mạng nhỏ đã rồi nói sau.
“C-K-Í-T..T…T
Bịch! Bịch!” Đang lúc Tề Hoan ghé vào trên vách tường tìm cửa, thì một tiếng kêu kỳ quái còn có tiếng động như vật gì bị nện lên liên tiếp truyền tới, Tề Hoan vụt một cái lập tức đứng dậy, sẽ không phải là mấy trưởng lão Tế Tự điện này có bệnh háo sắc đặc thù gì, ở chỗ này nuôi động vật quỷ dị gì đấy chứ?
Chỉ cần không phải loại có mấy cái đầu như con mãng xà vừa rồi, Tề Hoan tự nhận là mình vẫn có thể tiếp nhận. Chỉ là như thế nào nàng cũng không nghĩ tới, vóc dáng nó lại nhỏ như vậy.
Lúc một con tiểu hồ ly toàn thân đen kịt nhảy đến trước mặt nàng, Tề Hoan còn tưởng rằng đây là một con chó nhỏ, không thể trách nàng, nàng cho rằng chỉ có chó mới có thể làm ra loại động tác như vậy.
Con tiểu hồ ly kia to chừng bằng bàn tay, hai cái chân nhỏ đứng trên mặt đất, hai chân trước dẫm lên chân Tề Hoan, mắt to đen láy sáng lòe lòe nhìn chằm chằm nàng, hai cái chân giơ lên còn có móng vuốt nhỏ thỉnh thoảng cào cào một cái.
Đây là….đang muốn nàng cho ăn? Sống đã 27 năm, lần đầu tiên Tề Hoan gặp phải loại tình huống này.
“…Đồ ăn của ta cũng không có nhiều…” Tề Hoan nghĩ nghĩ, từ trong túi trữ vật móc ra một cái bánh bao chay, lại không cẩn thận làm rơi xuống, cái bánh bao kia vậy mà nảy cao hơn nửa thước, sau đó lăn xa vài mét mới dừng lại được.
Lại nhìn về phía tiểu hồ ly, Tề Hoan cảm thấy nó hình như đang khinh bỉ mình. Cái này cũng không thể trách nàng, vốn cho rằng rất nhanh có thể rời khỏi nơi này, ai biết sẽ lạc đường cơ chứ, thời điểm nàng rời khỏi Cửu Trọng Lâu cũng không mang theo bất kỳ lương thực gì, bánh bao kia đều là lương thực sinh tồn của nàng, tuy nhiên bây giờ nhìn nó tương đối giống hung khí. (PY: cứng quá ý mà =]])
“Giờ ta chỉ còn có nửa cái chân gà…” Lại mở ra, Tề Hoan tìm thấy cái đùi gà không biết đã giấu trong túi trữ vật từ lúc nào, tuy để đồ ăn ở trong túi trữ vật sẽ không bị biến chất, nhưng thứ này đã ở trong này bao lâu ngay cả Tề Hoan cũng không biết, khẳng định là nàng không có dũng khí ăn, không bằng mượn hoa hiến Phật đi.
Tiểu hồ ly kiễng mũi chân, hai cái móng nhỏ để trên tay Tề Hoan, thò đầu ngửi ngửi đùi gà trong tay nàng, rồi nghi hoặc ngửa đầu nhìn Tề Hoan một cái, lại dùng mũi ngửi ngửi cái đùi gà hong gió sắp biến thành thịt khô, cuối cùng mới cẩn thận lè lưỡi liếm liếm từng li từng tí.
Dường như là cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm, nó dùng hai cái móng nhỏ ôm đùi gà lên, bỏ mặc Tề Hoan, ngồi ở dưới đất gặm.
“Ta nói tiểu hồ ly này, ngươi có biết đường đi ra ngoài hay không?” Tề Hoan căn bản cũng không trông cậy con hồ ly này có thể nghe hiểu lời của mình, tuy nhiên con hồ ly này trừ màu lông thì những chỗ khác nhìn cũng có vẻ giống Khinh Sắc đấy, bất quá nó dù sao cũng chỉ có một cái đuôi mà thôi.
Khi Tề Hoan ở trong Yêu tộc, đã từng nghe người ta nói qua, hồ ly là loài động vật trời sinh mang linh khí, phàm chỉ cần tu ra hai cái đuôi cũng đều có cơ hội tu thành chính quả. Như Khinh Sắc, hắn bẩm sinh có bảy đuôi, sau này lại tu ra thêm hai cái đuôi nữa, hồ ly như hắn ở Yêu Tộc sắp tuyệt chủng rồi. Còn con tiểu hồ ly này tuy bộ dạng thoạt nhìn có vẻ rất thông minh, nhưng chỉ có một cái đuôi, đoán chừng muốn tu ra thêm hai cái đuôi thì ít nhất cũng phải qua một trăm năm nữa mới được.
Không nghĩ tới tiểu hồ ly nghe xong nhẹ gật đầu, móng vuốt bóng loáng chỉ về phía đằng sau Tề Hoan gật gật, Tề Hoan nghiêng đầu nhìn, thiếu chút nữa đem con mắt trừng tới rớt ra, cửa không biết đã xuất hiện từ lúc nào!
“Ngươi có thể mang ta tới phòng bảo tàng hay không.” Tề Hoan thề, nàng thật sự chỉ thuận miệng nói mà thôi, không nghĩ tới tiểu hồ ly ăn xong đùi gà, liền gật đầu với Tề Hoan, sau đó bốn chân chạm đất ưu nhã bước về phía Thiên điện bên trong đại điện.
Tề Hoan suy nghĩ một hồi, quyết định vẫn là đi theo nó, nếu như hồ ly này là do trưởng lão nào biến ra, thì cũng chỉ thể trách mình mệnh không tốt thôi. Nhưng Tề Hoan vẫn cho rằng tiểu hồ ly này hình như mới sinh ra không lâu, dường như nó đối với bất kể đồ vật gì chung quanh đều rất ngạc nhiên. Nàng cũng rốt cuộc cũng biết được tiếng vỡ vụn là từ đâu truyền đến rồi, bảy hồ ly bảo thạch nàng mới nhìn tới chảy nước miếng cách đây không lâu bây giờ chỉ còn lại bốn cái ở nguyên tại chỗ mà thôi.
Tiểu hồ ly mang Tề Hoan đi xuyên qua Thiên điện, ở trong Tế Tự điện giống như mê cung quẹo trái quẹo phải, cuối cùng dẫn đến trước một vách tường thủy tinh màu xanh da trời được mài giũa tinh tế.
Tiểu hồ ly thỏa mãn gật đầu, sau đó nhấc chân đi qua tường thủy tinh, Tề Hoan cũng nhấc chân, thì trên đầu đụng phải một cái bao to bằng quả đấm.
. . . . . .
Tề Hoan dường như cảm giác được mình không thể đi tiếp, chỉ chốc lát sau tiểu hồ ly lại đi ra, nó học bộ dạng Tề Hoan ngồi xổm ở vách tường phía trước, dùng một móng vuốt nhỏ vẽ vòng tròn trên mặt đất.
“Tiểu hồ ly, trong phòng này có một quyển sách gọi là “Địa chi đạo” hay không?” Một mất một còn đi, cái tường này Tề Hoan chưa từng gặp qua, bởi vì giới Tu Chân căn bản không có vật như vậy, nhưng ngược lại Tề Hoan đã từng nghe Hư Không Tử nói tới.
Vật liệu bên trong vách tường này là cái gì, ngoại trừ Yêu Tộc không có mấy người biết rõ, mặt tường kỳ thật cũng không có tác dụng gì, chỉ có điều nó có thể ngăn hết thảy người ngoài Yêu Tộc tiến vào, nghe nói trong phần lớn Pháp khí cấp cao do Yêu tộc luyện chế cũng có loại vật liệu này, luyện thành pháp khí chỉ có Yêu tộc mới có thể sử dụng.
Nghe xong lời Tề Hoan nói, tiểu hồ ly gãi gãi đầu làm vẻ phức tạp, sau đó uốn éo cái mông đi vào, lần này đại khái qua nửa canh giờ, tiểu hồ ly ngậm một quyển sách đen như mực thở hồng hộc đi ra. Bộ lông vốn bóng loáng trên người giờ giống như bị lửa đốt, cháy đen một mảnh, vốn một đôi mắt sáng cũng có chút ảm đạm.
Đem sách để trước mặt Tề Hoan, tiểu hồ ly nghiêng đầu nhìn nhìn sàn nhà, lại nhìn Tề Hoan một chút, cuối cùng dùng sức nhảy lên ngực Tề Hoan, xê dịch cái đầu nhỏ tìm chỗ thoải mái để ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.