Bán Kiếp Tiểu Tiên

Chương 46: Làm chuyện xấu, thì phải trả



Nữ nhân trước mắt lớn lên rất bình thường, thế nhưng ánh mắt nàng ta lại đặc biệt xinh đẹp, Tề Hoan không hình dung được cảm giác của mình lúc này, nàng chỉ biết khi mình nhìn vào đôi mắt kia dường như có thể quên hết tất cả phiền não bình thường.
“Ta là đi ngang qua đây, vốn muốn nghỉ ngơi trong trấn một phen, ai biết lại nghe nói ở đây có yêu quái náo loạn, cho nên mới tới tham gia náo nhiệt một chút.” Tề Hoan mất một lúc mới tỉnh táo lại từ đôi mắt kia, nàng cười giải thích với nữ tử bên cạnh.
Đồng thời nàng cũng âm thầm cảnh cáo chính mình, không thể nhìn vào mắt của cô gái này, nó giống như có ma lực, khiến cho nàng không thế khống chế mà trầm mê trong đó.
“Nếu có yêu quái náo thì cũng là do Tống lão gia làm quá nhiều điều ác.” Nàng kia bình tĩnh nhìn lão đạo đấu cùng Tống lão gia, trong nháy mắt đó, ánh mắt nàng bỗng hiện lên một tia âm độc nồng đậm.
Tuy không biết chuyện này có liên quan gì tới nữ tử kỳ quái này hay không, nhưng Tề Hoan cũng không định đi tìm hiểu, những năm gần đây Tống lão gia làm quá nhiều chuyện độc ác, bằng không khi gặp tình huống này, sao lại có nhiều người đến xem náo nhiệt như vậy, mà không phải là tới hỗ trợ.
Nàng chỉ là người qua đường, chỉ muốn xem chút náo nhiệt mà thôi.
Chẳng qua, nàng không muốn quản, không có nghĩa là phiền toái sẽ không tìm tới nàng. Ngay khi Tề Hoan đang hăng say nhìn ngó, Tống lão gia vẻ mặt hung dữ đột nhiên bổ nhào một cái, ngược lại lão đạo kia động tác cũng rất nhanh chóng, thân thể uống éo tránh thoát khỏi thế tấn công của Tống lão gia. Tề Hoan thấy lão đạo uốn éo thân thể thành hình chữ S, nhịn không được sợ hãi thán phục, thể chất cơ thể như thế không đi học yo ga thật sự quá đáng tiếc mà, người ta tầm khoảng 50 tuổi thì xương cốt đã tơi xốp rồi, lão nhân này tối thiểu cũng phải hơn sáu mươi đi, vậy mà vẫn còn mềm dẻo như vậy.
So với lão đạo, Tống lão gia còn kém nhiều lắm, lực hắn đập xuống tuy uy lực cực lớn, nhưng đáng tiếc thể trọng hắn thật sự quá dọa người rồi, căn bản không khống chế được quán tính, bay thẳng tới chỗ Tề Hoan.
Dân chúng chung quanh đứng xem thấy Tống lão gia bay nhào tới, mặt đều biến xanh rồi, lại nhìn vẻ mặt dữ tợn của Tống lão gia, sợ tới mức ngay cả dịch chân cũng không dịch được.
Tề Hoan nhịn không được thở dài, cuối cùng cũng đành phải ra tay. Nàng tay phải đưa lên không trung, một đạo phù chú màu vàng phóng ra áp lên trên đầu Tống lão gia. Dân chúng chung quanh kinh ngạc nhìn, Tống lão gia giống như đột nhiên mất hết sức lực, nặng nề ngã xuống đất.
Trên thực tế Tống lão gia không phải mất hết sức lực, mà là béo tới mức căn bản không đứng dậy nổi, Tề Hoan cũng không phải người thiện tâm gì, nàng dùng chính là Ngũ Nhạc phù, trực tiếp đè Tống lão gia xuống, miễn cho hắn lại đi dọa người.
Tề Hoan còn chú ý tới, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng, ngoại trừ lão đạo lúc trước uốn thân thành hình chữ S, và vị nữ tử bên cạnh kia.
Sau khi trông thấy Tống lão gia “đền tội”, con lớn nhất của Tống lão gia Tống Chí vốn một mực trốn sau lưng mọi người liền lau mồ hôi đi ra, vẻ mặt cảm kích hướng về phía Tề Hoan cúi người thật thấp, “Đa tạ tiên tử ra tay tương trợ, ngài chính là ân nhân của Tống gia ta!”
“Tiện tay mà thôi.” Tề Hoan phất phất tay, thừa dịp lúc rối ren tách ra khỏi đám người, sau đó tùy tiện tìm một cái hẻm nhỏ chui vào. Nhờ lúc trước thường đi dạo chung quanh Tống phủ, bằng không chắc chắn nàng sẽ không khinh địch, vội vàng tránh né những dân chúng muốn bái lạy đại tiên kia.
“Theo ta lâu như vậy, xuất hiện đi.” Vào trong hẻm nhỏ yên tĩnh một lúc lâu, Tề Hoan rốt cục dừng bước. Nàng hiện tại có thể khẳng định một chuyện rồi, “Yêu quái” náo loạn đây thực lực không những cao hơn mình, mà còn cao hơn rất nhiều, nếu không phải tiểu hồ ly trong ngực bảo nàng có người đi theo ở đằng sau, thì nàng căn bản cũng không phát giác được.
“Ta rất ngạc nhiên, ngươi đã ra tay, vì sao không giúp cho chót?” Lên tiếng chính là một nam tử trẻ tuổi, trong bóng tối đi ra hai người, một là lão đạo, một người khác là nữ tử kia.
Vừa mới mở miệng, khẳng định chính là lão đạo rồi, xem ra là dịch dung nha, vậy mà Tề Hoan lại không phát hiện ra.
“Hỗ trợ cho hắn một kiếm nữa?” Tề Hoan biết khi đạo phù kia mất đi hiệu lực, đoán chừng Tống lão gia cũng chết rồi, ngoại trừ hai người trước mắt, Tề Hoan không đoán được người thứ ba dám hạ thủ với Tống lão gia.
“Ngươi thoạt nhìn thực không giống những tên ngụy quân tử chính đạo kia.” Nữ tử mỉm cười mở miệng.
Ah ah ah, xem ra nàng thật sự là năm hạn bất lợi mà, chỉ những lời này thôi cũng đủ khiến da đầu Tề Hoan run lên, hai người này không phải người Ma Đạo hay Yêu tộc đấy chứ, nàng như thế nào lại xui xẻo như vậy.
“Đa tạ khích lệ.” Khóe miệng Tề Hoan cong lên thành một nụ cười có chút cứng ngắc.
“Ngươi không tò mò tại sao chúng ta lại giết Tống lão gia sao?” Nữ tử cùng lão đạo đứng cách Tề Hoan ba mét, khoảng cách này, cho dù Tề Hoan muốn chạy thì căn bản cũng không có cơ hội kia. Thực lực hai người kia rõ ràng cao hơn nàng rất nhiều, cho dù dùng lôi độn, phạm vi nàng chạy trốn cũng không thể quá mười dặm, nếu như đến Nguyên Anh kỳ, muốn bắt Tề Hoan trong vòng mười dặm, vẫn dễ dàng như mèo vườn chuột đồng.
“Ta cần phải tò mò sao?” Tại thời điểm không cần tò mò nàng chưa bao giờ tò mò, như vậy mới có thể sống được lâu nha.
“Ngươi thật đúng là không giống những người kia, vốn chúng ta muốn giết ngươi diệt khẩu đấy, nhưng thấy ngươi tức thời như vậy, miễn cưỡng giữ lại cho ngươi một mạng đi.” Lão đạo lại mở miệng lần nữa, không, phải nói là một nam tử thanh niên thần sắc u ám, người nọ chỉ tiện tay xoay một vòng, râu ria cùng với mấy nếp nhăn che kín trên mặt hắn lập tức biến mất không thấy.
Nam tử trẻ tuổi này lớn lên cũng không khó nhìn, mặc dù diện mạo chỉ bình thường, nhưng trên trán luôn có một vòng khí tức âm lãnh, song ánh mắt hắn nhìn về phía Tề Hoan không mang theo sát ý, đoán chừng là căn bản khinh thường động thủ đi.
Ai, thật là người đại lượng nha! Trên thực tế, Tề Hoan căn bản không tin tưởng bọn hắn đột nhiên có lòng tốt buông tha ình như vậy, nhưng mặc kệ bọn họ giữ lại mạng nhỏ của mình làm gì, dù sao tạm thời mạng được giữ lại là tốt rồi.
Vì vậy, Tề Hoan vừa mới chạy trốn khỏi Yêu tộc, lại lần nữa rơi vào trong tay hai Tu ma giả một nam một nữ. Mà ngay cả Tề Hoan cũng không nhịn được nghĩ, mình có phải thật sự có duyên với Ma Đạo hay không, bằng không thì vì sao mỗi lần ra ngoài đều đụng phải người Ma Đạo đây. Cho dù là duyên, thì cũng là nghiệt duyên đi!
Sau khi một nam một nữ này cải trang trước mặt Tề Hoan, ba người cùng nhau rời khỏi trấn nhỏ. Trong lòng Tề Hoan âm thầm tự an ủi mình, đi theo hai người bọn họ cũng tốt, ít nhất mình không cần phiền não chuyện tiền nong.
Ra khỏi trấn Thanh Đường, đôi nam nữ này cũng không có ý định dùng ngự kiếm phi hành, tảng đá trong lòng Tề Hoan cũng được thả xuống. Tuy không biết đã bay bao nhiêu lần, thế nhưng mỗi lần lên không trung nàng vẫn đều không khống chế được sợ hãi trong lòng, kỳ quái chính là khi ngồi trên hồ lô của sư phụ nàng lại không hề thấy sợ hãi.
“Hắn hại chết mẹ của chúng ta.” Ba người một trước một sau di chuyển, nữ tử cuối cùng cũng mở miệng.
Tề Hoan hiểu rõ, chuyện Tống lão gia lúc trước cướp nhà của Liễu gia nàng đã từng nghe qua, chỉ là không có nghe nói Liễu Nhị Nương còn có con, không phải nói lúc trước nàng thắt cổ tự sát ở am ni cô sao?
“Sau khi mẹ sinh chúng ta xong mới chết, vì không muốn tên hỗn đản kia phát hiện sự tồn tại của chúng ta, bà đã chọn thắt cổ.” Giọng nói của nữ tử có chút nghẹn ngào, Tề Hoan trầm mặc.
Cái này chính là tính thương của mẹ sao, nàng không hiểu, hoàn toàn không hiểu, bởi vì không có ai yêu nàng.
“Cho nên, ta mới không để cho hắn được chết dễ dàng, ta muốn đem thi thể hắn luyện thành cương thi, đem từng tấc linh hồn hắn luyện hóa [1], khiến hắn vĩnh viễn không thể siêu sinh.” Giọng nữ tử trở nên sắc bén, lạnh lẽo.
[1] Luyện cương thi bình thường chỉ luyện xác. Nếu như dùng cả linh hồn của xác để luyện thì sẽ khiến cho linh hồn không được siêu thoát.
Tề Hoan không nghi ngờ lời nói của nữ tử, bằng thực lực của nàng căn bản không cần phải nói dối trước mặt Tề Hoan. Đối với chuyện Tống lão gia phải đối mặt nàng cũng không quá mâu thuẫn, có lẽ đã trải qua nhiều sinh tử, nên bây giờ nàng cũng bắt đầu coi thường tính mạng rồi.
“Sao ngươi không tức giận?” Nữ tử thấy Tề Hoan không lộ vẻ gì, đột nhiên mở miệng hỏi.
“Làm chuyện xấu, sớm muộn gì cũng phải trả.” Tề Hoan trầm mặc cả buổi, cuối cùng nói ra một câu. Luân hồi, thì ra cái này chính là Luân hồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.