Bán Kiếp Tiểu Tiên

Chương 49: Người nàng quen thuộc



Đi thôi.” Sau khi nhận phòng, Liễu Mạch Y quay đầu lại kêu Tề Hoan một tiếng, Tề Hoan bịn rịn thu hồi ánh mắt, thật đáng tiếc, vậy mà không có gặp được người nào quen.
Nàng không hề phát hiện, ngay khi nàng quay người đi theo Liễu Mạch Y lên tầng hai, ở một góc không ai chú ý tới, có một đạo ánh mắt sắc bén quét trên người nàng, thẳng cho đến khi thân ảnh Tề Hoan khuất đi, người kia cũng đã biến mất.
“Thiếu chủ, ta nhìn thấy nàng.” Trong phòng số 1 chữ Thiên (天) tầng năm của hắc điếm, Xích Dực không chút hình tượng ngã xuống giường, trong tay còn ôm một chuỗi bồ đào trái mùa. Còn nam nhân mặt nạ mà Tề Hoan nóng lòng muốn gặp đang thong thả nhắm hai mắt nằm trên giường êm, đột nhiên một đạo thân ảnh màu đen từ bên giường xông ra.
“Ta nói Diêm Quỷ này, phiền ngươi lần sau đi cửa lớn được không, đừng có leo ra từ bóng của ta!” Xích Dực bị sự xuất hiện đột ngột của Diêm Qủy làm cho hoảng sợ, bất mãn lầm bầm hai câu.
“Tiện mà.” Ảnh độn là kỹ năng dành riêng cho Diêm Quỷ, chỉ cần chỗ nào có bóng, là hắn có thể ‘như ảnh tùy hình’ (như hình với bóng), đây là một loại năng lực rất khủng bố, đáng tiếc hiện trong giới Tu Chân người có thể dùng ảnh độn dường như đã không còn tồn tại rồi, mấy người còn sống cũng rất ít xuất hiện trước mặt thế nhân, Diêm Quỷ chính là một trong số mấy người đó.
Có thể còn sống sót trong trận chiến diệt tộc kia, tất cả đều là nhờ nam nhân trước mắt này, cho nên hắn mang theo mạng của lòng trung thành của mình cống hiến hết thảy cho y.
“Tự nàng ta đến à?” ‘Nàng’ trong miệng Diêm Quỷ, trong lòng ba người đều biết rõ. Xích Dực bĩu môi, tiến đến bên người Diêm Quỷ, lôi kéo tay áo của hắn hỏi.
“Đi theo hai gã đệ tử Ảm Nguyệt Quan, một nam một nữ.” Diêm Quỷ thành thật trả lời.
“Không cần phải để ý đến nàng.” Trầm mặc cả buổi, người trên giường êm rốt cuộc mở miệng nói một câu.
Đáng tiếc câu trả lời này hiển nhiên không làm cho Xích Dực thỏa mãn, hắn tiến đến bên giường, ngồi xổm xuống, “Lão đại, ngài không sợ tiểu mỹ nhân sẽ bị người ta dụ dỗ mất sao?”
Diêm Quỷ liếc Xích Dực một cái, lui về phía sau một bước, nhưng hắn vẫn đứng trong bóng của Xích Dực, thuận tiện tùy lúc có thể chạy trốn. Về phần tại sao không chạy bây giờ, là bởi vì, tuy hắn không có hứng thú gì với bát quái, nhưng chuyện nên nghe hắn vẫn sẽ nghe.
Đôi mắt dưới tấm mặt nạ kia không thèm mở ra, trả lời Xích Dực cũng chỉ có trầm mặc.
“Lão đại, nếu như ngài không quản tiểu mỹ nhân, vậy ta có thể đi không, ta thích nhất là chiếu cố tiểu mỹ nhân đấy.” Đối với việc hộ hoa sứ giả này, Xích Dực tuyệt đối làm không biết mệt, đáng tiếc từ sau lần hắn giúp Vô ngân kiếm Cơ Võ chiếu cố cô em vợ y, thì không còn cơ hội nữa.
Hơn nữa lần đó hắn chẳng những không được cảm kích còn bị Cơ Võ truy sát hơn nửa năm, nếu không phải nhờ vào hai cái chân tương đối dài của hắn, thì sớm đã bị Cơ Võ băm thành bánh bao nhân thịt rồi.
“Ta đi trước.” Phát hiện tình huống không đúng, Diêm Quỷ không nói hai lời không cần suy nghĩ liền bỏ lại Xích Dực một mình.
Đôi mắt màu đỏ như máu dưới tấm mặt nạ từ từ mở ra, chỉ trong nháy mắt, cặp mắt kia lại biến thành màu đen giống người bình thường, chiếc mặt nạ đỏ như máu bị hạ xuống, khóe miệng cong lên thể hiện tâm tình hiện tại của người này vô cùng không tốt, rất khó coi.
“Lão…. lão đại, hắc hắc, hắc hắc….” Nhìn vào đôi mắt không có một tia tình cảm nào kia, Xích Dực cười khan hai tiếng, cơ mặt bắt đầu co giật. Hắn chỉ nói thế thôi, làm gì mà dùng ánh mắt khủng bố nhìn chằm chằm vậy chứ, hắn còn chưa làm gì đây này!
“Lần này Luyện Ma Sát Kiếp cho ngươi đi chủ trì, nếu như xảy ra nửa điểm sai sót, ta sẽ giao ngươi cho Cơ Võ.”
“Á…. Lão đại ta sai rồi, ta không dám đùa giỡn với tiểu mỹ nhân ngài vừa ý nữa đâu, đừng đem ta giao cho Cơ Võ a!!!” Lão đại nói chuyện từ trước đến giờ luôn giữ lời, nếu như hắn thật sự bị giao cho Cơ Võ, thì còn mạng trở về sao! Xích Dực quả thật khóc không ra nước mắt, tại sao vừa rồi hắn lại lắm miệng thế chứ!
Trước đừng nói Cơ Võ muốn mạng của hắn, Cơ gia tối thiểu đã có vài trăm người đang xếp hàng chờ đối phó với hắn đây này! Kỳ thật hắn cũng không làm cái gì, chẳng qua chỉ làm lớn bụng cô em vợ chưa xuất giá của Cơ Võ thôi, mà nghe nói cô em vợ này vốn cũng định gả tới Cơ gia. (TNN: thế mà anh còn bảo không làm gì =)))))
Nếu không phải phía sau hắn còn có Thiên Ma Môn đỡ đòn, thì người Cơ gia đã sớm động thủ với hắn rồi, hiện tại chủ tử nhà mình tức giận, Xích Dực cho dù không tình nguyện, cũng chỉ có thể đi làm cái công tác vốn không cần mình phụ trách kia.
“Lão đại, ngài muốn đi tìm tiểu mỹ nhân sao?” Thấy lão đại nhà mình đưa tay động trên mặt hai cái, gương mặt tuấn tú mang theo nét tà mị cùng nguy hiểm kia dần dần trở nên bình thường, nhưng khuôn mặt so với bình thường còn bình tường hơn này, lại chính là giương mặt Tề Hoan quen thuộc, chủ nhân khuôn mặt không ai khác chính là Mặc Dạ.
“Sau Luyện Ma Sát Kiếp lần này, ta không muốn nhìn thấy hai người kia xuất hiện nữa.” Phân phó xong, Mặc Dạ bước một bước vào bên trong cái bóng của Xích Dực, biến mất.
“Ai, lão đại đi tán gái, ta lại ở nơi này liều sống liều chết, có đạo lý hay không?” Thấy người đi rồi, Xích Dực đặt mông ngồi xuống đất, than thân trách phận.
“Lão đại chưa bao giờ nói đạo lý với chúng ta.” Diêm Quỷ không biết từ lúc nào lại nhẹ nhàng chui từ dưới đất lên, mang theo giọng nói u ám truyền tới.
Sau khi Tề Hoan đi theo Liễu Mạch Y vào phòng, Liễu Mạch Y nói với Tề Hoan mình có việc phải đi trước, rồi đóng cửa rời khỏi phòng, để nàng lại một mình.
Liễu Mạch Y đi được khoảng nửa canh giờ, tiểu hồ ly trong ngực Tề Hoan rốt cục không an phận nhảy ra ngoài. Không phải nàng không muốn nhân cơ hội này bỏ trốn, mà căn bản nàng không cho rằng Liễu Mạch Y sẽ để mình đi ra dễ dàng như vậy.
Quả nhiên, khi tiểu hồ ly nhảy đến cửa rồi dừng lại, do dự một lúc, duỗi móng vuốt nhỏ màu trắng đụng đụng vào ván cửa, kết quả không ngoài dự đoán, nó bị bắn mạnh trở về.
Tề Hoan vươn tay đỡ lấy tiểu hồ ly, móng vuốt của vật nhỏ này bị oanh tạc đến huyết nhục mơ hồ (máu thịt lẫn lộn máu chảy quá nhiều). Tim Tề Hoan run lên, nếu như vừa rồi là tay mình đẩy cửa, đoán chừng đôi tay này đã bị phế đi rồi.
Xem ra nàng quả nhiên vẫn nghĩ người trong Ma Đạo quá thiện lương rồi.
“Đừng khóc đừng khóc, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp khác.” Thấy tiểu hồ ly bĩu môi, nước mắt đong đầy, để cái móng vuốt nhỏ bị thương trước ngực mình, Tề Hoan dịu dàng an ủi. Trông thấy bộ dạng này của nó, nàng cũng đau lòng không thôi.
“Đem Ti Không Lăng quấn quanh người, rồi theo hướng cửa sổ đi ra.” Ngay lúc Tề Hoan không nghĩ được biện pháp nào khả thi, thì một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên ở bên tai.
“Mặc Dạ?!” Trong đầu Tề Hoan giật mình, nghe thấy giọng nói này, không hiểu sao lại khiến nàng thấy an tâm.
“Nhanh lên, nàng ta sắp trở về rồi.”
Tề Hoan vội vàng y theo lời Mặc Dạ phân phó, lấy Ti Không lăng ra, đem cả người mình bọc lại, sau đó thả người nhảy xuống từ cửa sổ.Cho đến sau khi nhảy ra ngoài, Tề Hoan mới chợt nhớ tới, mình đang nhảy từ lầu hai xuống, cho dù nhảy từ lầu hai không chết người, nhưng ngã cũng đủ làm nàng gãy tay, chân đi cà ngắc nha. Vừa nãy đúng là bị ấm đầu rồi, lúc này nàng thật hối hận ah
Rơi xuống không được bao lâu, Tề Hoan đã rơi vào một vòng ôm ấp áp, “Ngay cả căn cứ của Ma Đạo ngươi cũng dám đến, lá gan không nhỏ, chán sống rồi sao?” Gương mặt quen thuộc, giọng nói quen thuộc, cùng với sự châm chọc ẩn chứa quan tâm cũng quen thuộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.