Bán Kiếp Tiểu Tiên

Chương 5: Dạ linh thể trong truyền thuyết



Sau khi giảng giải xong, Linh Phong Tử ngay cả một giây cũng không nán lại, phi nhanh ra khỏi phòng, không đợi Tề Hoan mở miệng nói chuyện, người cũng đã ở ngoài trăm dặm rồi.( Ka thấy như quất ngựa truy phong =) )
Nhìn thấy Linh Phong Tử phi kiếm trên không trung hiện lên một tia sáng vàng chói mắt bay đi, Tề Hoan nuốt nuốt nước miếng, lúc nào thì nàng mới có thể ngự kiếm phi hành (*) đây a! Đợi đến lúc đó nàng nhất định phải chuẩn bị một kiểu phi kiếm phong cách độc đáo nhất, tốt nhất là nàng bay ở phía trước, theo đằng sau có Phượng Hoàng, Thanh Long hay gì gì đấy, dùng để thể hiện khí chất vương giả của nhân vật chính như nàng đây.
(*) tức là cưỡi kiếm bay
Nhưng mà trước mắt thuật phi kiếm còn cách nàng một khoảng khá xa, bây giờ trước hết là căn bản đã!
Tề Hoan tùy tiện tìm một tấm đệm cói khoanh chân ngồi xuống, dựa theo trình tự dẫn khí cơ bản Linh Phong Tử dạy cho nàng tập trung tinh thần ngồi thiền. Có lẽ Tề Hoan thật sự không có thiên phú gì, như lời Linh Phong Tử nói, người năm đó tu luyện quyển sách này chỉ cần dùng thời gian một ngày đã hoàn thành bước dẫn khí vào cơ thể, thế mà Tề Hoan dùng trọn vẹn hai tháng vẫn không thể nào cảm nhận được một tia linh khí trời đất nào.
“Chẳng lẽ ta bẩm sinh trì độn sao?” Nằm trên chiếc giường công chúa mềm mại, Tề Hoan bắt chéo hai chân lầm bầm.
Linh Phong Tử vì muốn cho Tề Hoan sớm rời khỏi địa bàn của mình, vận dụng hơn 100 đệ tử môn hạ dùng thời gian ngắn nhất, chiếu theo yêu cầu của Tề Hoan, xây xong cho nàng một tòa thành. Kỳ thật Tề Hoan là muốn Kim Tự Tháp cơ, đáng tiếc nếu xây xong về sau nàng cũng không có cơ hội gặp lại Linh Phong Tử nữa rồi. (TNN: mẹ ơi =)) bà còn muốn kim tự tháp nữa =))
“Thôi, đi ngủ đã.” Tề Hoan lười biếng trở mình, ngáp một cái, đem chăn mềm mại quấn quanh người, mơ màng thiếp đi.
Ngay sau khi nàng ngủ không lâu, một tia sáng màu lam nhạt như sương khói từ cơ thể nàng tản ra ngoài, bao phủ cả người nàng trong đó. Sau khi tia sáng màu lam xuất hiện, từng sợi linh khí trời đất tinh thuần trong không trung đổ xuống, bị thứ ánh sáng màu lam kia hấp thu. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, cho đến khi đêm qua đi, thứ ánh sáng màu lam kia mới từ từ chậm rãi quay về trong cơ thể Tề Hoan.
Lúc này, có ba lão nhân đứng trên đỉnh núi Thanh Vân, ba lão đầu thân hình khác nhau chung một sắc mặt cổ quái nhìn ngọn núi vốn là nơi ở của Hư Không Tử.
“Ta nói sư đệ này, đệ đã không thu đệ tử thì thôi vừa thu đúng là làm người ta kinh hãi. Ngay cả dạ linh thể (*) trong truyền thuyết cũng có thể đụng tới.” Lão giả đầu trọc mặt mày hồng hào vẻ mặt ghen ghét nhìn Hư Không Tử bên cạnh.
(*) dạ linh thể: Chỉ người thể chất có thể hấp thu linh khí vào ban đêm
“May mắn, may mắn mà thôi ha ha ha.” Miệng thì khách sáo, thế nhưng vẻ mặt Hư Không Tử mười phần lớn lối, chỉ kém không chống eo ngửa mặt lên trời cười to hai tiếng mà thôi.
Dạ linh thể là cái gì, chính là lợi dụng thời điểm ban đêm để hấp thụ linh khí trời đất giúp ngươiTu Chân tu luyện, có linh thể như vậy chỉ có thể tu luyện vào ban đêm, nói thẳng ra là khi người ta ngủ mới có thể tu luyện, hơn nữa cái kiểu tu luyện này cũng hơn gấp 10 lần người bình thường.
Cho nên hơn hai tháng này, bất kể là ban ngày Tề Hoan tu luyện ra sao cũng đều không thể cảm giác được một tia linh khí nào đi vào cơ thể mình. Mà nàng lại không tu luyện vào buổi tối, cho nên căn bản không biết là mình đã sớm hoàn thành giai đoạn dẫn khí vào cơ thể rồi.
Hiện tại Tề Hoan cũng coi như vững vàng bước vào giai đoạn tiền Trúc Cơ, ở nhân gian cũng được xưng tụng là cao thủ rồi, đáng tiếc, nếu ở phái Thanh Vân, bất kỳ một tên quét rác nào cũng có thể dùng một ngón tay ấn chết nàng.
Biết được đồ đệ mình trông thế thôi mà lại thuộc về giống quý hiếm, Hư Không Tử cũng không tiếp tục giúp các sư huynh nghiên cứu cái thế cờ cổ gì gì đó nữa mà lấy phất trần trên giá chạy nhanh về phía đỉnh núi của mình, nói giỡn sao, lão sống hơn hai nghìn năm rồi, thật vất vả mới thu được một đồ đệ hiếm thấy này, đương nhiên phải bồi dưỡng tốt một chút rồi.
Cho dù không thể chân đá Côn Luân, tay đánh Thục Sơn, tỏa sáng bốn phía nhưng nói thế nào vẫn là gắn ‘mác’ phái Thanh Sơn lão nha.
Nhưng mà khi Hư Không Tử biết Tề Hoan tu luyện ‘Nhân chi đạo’ xong, mặt đã đen mất một nửa. Nhìn khuôn mặt đen của sư phụ, kim quang lòe lòe phi kiếm bay ra ngoài, Tề Hoan nhịn không được thè lưỡi, xem ra cái lão đầu tính tình tốt này sắp biến thân thành rồng lửa rồi.
Quả nhiên, nửa canh giờ sau, theo lời các đệ tử phái Thanh Vân nói, có con yêu thú đi nhầm chỗ, không cẩn thận đem đỉnh núi của chưởng môn san bằng mất rồi.
Tề Hoan đứng dưới chân núi tối đen như mực, ngửa đầu nhìn rõ đỉnh núi bị san bằng kia, sờ lên chóp mũi của mình cười hắc hắc. Hoàn toàn không thấy việc mình bỏ đá xuống giếng với Linh Phong Tử ở trước mặt Hư Không có cái gì là không đúng.
Kỳ thật sau khi nàng chọn xong bí tịch, Linh Phong Tử đã nói với nàng là quyển bí tịch này có vấn đề, nhưng mà Tề Hoan vẫn quyết không muốn thay đổi. Có điều nàng cũng không ngu mà đem chuyện này nói cho Hư Không Tử biết.
Sau khi phát tiết xong, Hư Không Tử gần như là dính lấy Tề Hoan, lão nhõng nhẽo hết cứng rắn rồi mềm mỏng muốn Tề Hoan đổi loại điển tịch khác mà tu luyện, thậm chí muốn đem điển tịch gia truyền của tổ sư gia phái Thanh Vân cho Tề Hoan tu luyện.
Đáng tiếc, Tề Hoan mặc kệ Hư Không Tử. Cắt, lão già chết tiệt, hiện tại biết rõ ta đáng giá rồi sao, đã muộn. Ai kêu thời điểm ta nhập môn lão bỏ ta lại chạy mất, đáng đời, cho lão tức chết.
Tề Hoan cứ ôm suy nghĩ như vậy, đấu cùng Hư Không Tử hết hai ngày. Cuối cùng Hư Không Tử thật sự không chịu được, đi cầu xin hai vị sư huynh của mình giúp đỡ. Quá buồn bực đi, mình tốt xấu gì cũng là cao thủ Đại Thừa Kỳ, cũng đã sống hơn hai nghìn năm, là cổ nhân rồi, như thế nào lại không có biện pháp đối phó với một tên đồ đệ hơn hai mươi tuổi.
Hai vị sư huynh kia ngược lại rất mạnh mẽ, người còn chưa có xuất hiện, hai thanh kiếm đã bay tới, dọa Tề Hoan ‘hồn bay phách lạc’.
Sau khi dùng gậy đánh xong, hai người lại bắt đầu cho quả táo đỏ (tương tự như “cây gậy lớn và củ cà rốt”, nôm na là vừa đấm vừa xoa). Nhưng mà cuối cùng vẫn kết thúc trong thất bại, đơn giản là Tề Hoan nói một câu, ba người các ngài nếu vừa đi ra đã có thể khiến giới Tu Chân run sợ, sao không đi cướp hai quyển bí tịch ‘Thiên chi đạo’ và ‘Địa chi đạo’ về đây.
Một câu, đem ba lão đầu đẩy đến Nam Thiên môn, cuối cùng hai vị đến trợ uy bị cưỡng ép để lại hai thanh phi kiếm làm phí tổn thất tinh thần, rồi ủ rũ rời đi. Chỉ để lại mình Hư Không Tử, quay mắt nhìn về phía đồ đệ đang cười mỉm mà âm thầm nuốt lệ.
Không phải bọn hắn không muốn cướp, mà là bọn hắn không kém, người ta cũng không yếu. ‘Thiên chi đạo’ cùng ‘Địa chi đạo’, một bản tại đại bản doanh Ma Vương, một bạn đại bản danh của Yêu Tu (yêu quái tu hành), cho dù bọn họ lấy một địch mười thì cũng không đấu lại được với hai giới Ma – Yêu đông đúc như vậy.
Ngươi nói đều là tu hành giống nhau, song người ta lại sinh con được, cả đời cũng được một ổ. Bọn hắn muốn tu tiên thì phải kế hoạch hóa gia đình, giờ thì hay rồi, đi ra ngoài đánh nhau, Ma Môn – Yêu Tu vung tay lên một cái là có mười mấy vạn, Tu Tiên bọn hắn vung lên chỉ có mười mấy người, người ta chỉ nhổ nước miếng thôi cũng đủ làm ngươi chết đuối.
Cũng may Hư Không Tử cũng đã tu hành vô số năm, biết mọi chuyện không lường được, lựa chọn của Tề Hoan chưa hẳn là sai lầm, có lẽ nàng phúc duyên thâm hậu, có lẽ ngày nào đó có thể may mắn đoạt được hai quyển bí tịch còn lại.
Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán tích cực mà thôi, trước phải ‘tự sướng’ hai năm đã, dù sao Tề Hoan muốn tu đến Kết Đan Kỳ, thì cho dù nàng là tên lửa thì tối thiểu cũng phải một hai trăm năm, không vội, một chút cũng không vội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.