Bán Kiếp Tiểu Tiên

Chương 99: Chết?



Tề Hoan ngu ngơ nhìn Nhan Âm đối diện đã chết được một lúc lâu, lúc này nếu nàng còn không biết là mình bị người khác hãm hại, thì nàng cũng coi như sống uổng phí bao nhiêu năm như vậy.
Rốt cuộc là ai muốn hại nàng, tại sao lại muốn đưa nàng vào chỗ chết, ở Thiên Ma giới nàng chưa từng chủ động trêu chọc người nào, trừ Mặc Ngự nhìn nàng không thuận mắt, còn lại chỉ có Thùy quản gia, nhưng cũng không tính là vô cùng căm hận, nhất thiết phải hãm hại mình, đem nữ nhi của Ám Huyết Tu La Vương cũng liên lụy vào a!
Bởi vậy, nếu bây giờ Tề Hoan không nghĩ ra biện pháp rửa sạch tội danh, thì nàng nhất định sẽ phải chết. Nhan Âm chết ở chỗ của nàng, còn nàng lại không bị bất kỳ tổn thương gì, không nghi ngờ nàng thì còn có thể nghi ngờ người nào khác sao? Ám Huyết Tu La Vương có thể bỏ qua cho nàng sao, Mặc Ngự lại có thể bỏ qua cho nàng sao?
Không đợi đầu óc Tề Hoan bình tĩnh suy nghĩ, thanh âm Mặc Ngự càng lúc càng đến gần. Nghe tiếng bước chân hỗn loạn dừng trước cửa phòng mình, Tề Hoan cảm thấy tim mình dường như ngừng đập.
“Tiểu Âm, phụ thân. . . . . . . . .” Cửa phòng được mở ra, Tề Hoan ngẩng đầu lên nhìn thấy một hán tử trung niên mặc hoa phục đi vào, chỉ là, hắn vừa bước hai bước liền dừng lại, “Tiểu Âm, Tiểu Âm?” Ám Huyết Tu La Vương chạy vọt tới bên cạnh nữ nhi của mình, khuôn mặt cực kỳ bi thương.
“Tại sao lại có thể như vậy, nói, tại sao tiểu Âm lại bị hồn phi phách tán? !” Giọng Nhan Tứ giống như chiếc búa đánh mạnh vào ngực Tề Hoan, tu vi Nhan Tứ cũng ngang với tiên tôn cửu trọng thiên, mà Tề Hoan mới chỉ là nhất trọng thiên, chỉ một tiếng rống này đã làm cho cổ họng Tề Hoan rung lên, thân thể còn chưa hoàn toàn khôi phục có chút lảo đảo muốn ngã.
Tề Hoan che ngực bước lui về sau mới có thể ngừng lại được, nàng theo bản năng nhìn ra ngoài cửa, khóe miệng Mặc Ngự khẽ nhếch, ánh mắt lạnh như băng nhìn nàng, loại ánh mắt này, giống như đang nhìn người đã chết.
Chẳng lẽ là hắn? Tề Hoan nghĩ, trong Li Đô thành có bao nhiêu người dám động đến Nhan Âm, huống chi người nọ lại có thể đem nàng và Nhan Âm trở lại Mặc phủ, người nào có thể có bản lĩnh này. Lúc nàng tỉnh lại Mặc Ngự liền mang theo phụ thân Nhan Âm tới cửa, trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy sao? Ý nghĩ duy nhất trong lòng Tề Hoan chính là Mặc Ngự mượn dao giết người, vậy tại sao lại muốn đổ lên đầu nàng, chỉ vì nàng nhổ hết Đoạn Sinh quả của hắn sao?
Mặc dù trong lòng Tề Hoan tràn ngập nghi vấn, nhưng ngoài miệng một chữ cũng không nói. Nói gì đây, nàng không có chứng cứ, hơn nữa cho dù nàng nói Mặc Ngự giá họa cho nàng, cũng không có ai tin.
“Ngươi hại chết nữ nhi của ta?” Hai mắt Nhan Tứ đỏ như máu nhìn chằm chằm Tề Hoan, vẻ mặt dữ tợn nghiến răng nghiến lợi làm Tề Hoan không nhịn được mà lùi hai bước. Nàng mặc dù có thể lý giải được sự đả kích của Nhan Tứ, nhưng nàng cũng không phải hung thủ a, nàng cũng là người bị hại mà!
“Không phải ta.” Tề Hoan hít một hơi thật dài, muốn làm cho tim đập bình tĩnh trở lại.
“Không phải ngươi, vậy Phệ Hồn thang trong bình này từ đâu mà tới, ngươi còn dám nói dối!” Giọng Nhan Tứ truyền vào trong tai Tề Hoan, nắm đấm của hắn đấm vào ngực Tề Hoan. Tề Hoan chỉ cảm thấy hoa mắt, trên ngực phun ra một vòi máu kinh người, nhưng nàng không cảm thấy bất kỳ sự đau đớn nào.
Nàng cúi đầu, nhìn trước ngực mình, Tiểu Ngân hóa thành hình người thay nàng cản một đấm của Nhan Tứ, một đấm kia trực tiếp đâm thủng ngực Tiểu Ngân, nhìn Tiểu Ngân từ từ biến thành thân rắn, lỗ thủng trên người còn đang không ngừng phun máu, Tề Hoan căn bản không biết nên phản ứng như thế nào.
“Tiểu Ngân, Tiểu Ngân, ngươi đừng làm ta sợ, Tiểu Ngân ngươi tỉnh lại. . . . . .” Hơi thở của Tiểu Ngân càng ngày càng yếu, Tề Hoan quỳ trên mặt đất ôm thân thể hắn, vẻ mặt hoảng sợ.
“Nhất định. . . . . . . phải. . . . . . chống đỡ. . . . . . Chủ nhân sẽ trở lại. . . . . . .” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Tiểu Ngân vang lên trong đầu Tề Hoan, sau đó không còn tiếng động gì nữa, Tề Hoan chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở ngày càng suy yếu của Tiểu Ngân.
“Người đâu, giải nàng ta đến huyết lao.” Thấy Tiểu Ngân bị thương rất nặng, sợ rằng khó sống nổi, lúc này Mặc Ngự mới ra lệnh.
Lúc này Nhan Tứ đang ngồi ôm thi thể nữ nhi khóc giống như tiểu hài tử, căn bản không hề nhìn đến Tề Hoan bên này, trong lòng Tề Hoan cũng hiểu rõ, bị Nhan Tứ đấm một đấm, có lẽ mình chết còn sảng khoái một chút, nếu xuống huyết lao, sợ rằng nàng sẽ sống không bằng chết.
Mặc Ngự bày ra chuyện này chính là muốn mạng của nàng, nàng rơi vào trong tay người ta, còn có thể như thế nào đây.
Tiểu Ngân bảo nàng chống đỡ đến khi Mặc Dạ trở lại, thật sự có thể sống đến lúc đó sao? Tâm lý Tề Hoan căn bản đã xác định xong.
“Nhan huynh hãy nén bi thương, ta tuyệt đối sẽ cho ngươi một kết quả vừa lòng.” Tề Hoan bị thủ vệ thô lỗ túm khỏi mặt đất, đây là câu nói sau cùng mà nàng nghe được. Mặc Ngự đang cúi đầu nói vô cùng bi thương, song trên mặt lại không có bất kỳ biểu cảm nào.
Huyết lao của Mặc phủ Tề Hoan mới chỉ nghe qua lời của những nữ nhân kia, chưa từng nhìn thấy. Lần này thực sự là may mắn mới có thể dạo qua một vòng, cảm giác thật là mở mang tầm mắt.
Huyết lao xây phía dưới Mặc phủ, vừa bị thủ vệ đẩy mạnh vào trong, Tề Hoan đã ngửi thấy mùi máu tươi ghê người, cùng tiếng kêu gào, thanh âm này làm người ta phát rét từ đáy lòng, người trong lao rốt cuộc bị hình phạt gì, mà lại phát ra âm thanh khủng bố như vậy?
Tề Hoan vừa bị đẩy vào trong lao, thì một nam tử trung niên vẻ mặt tươi cười tới đón, hắn nhìn thấy Tề Hoan ánh mắt liền sáng lên, “Đây là. . . . . . .”
“Gia phân phó đưa đến, chiêu đãi cho tốt vào.” Mấy thị vệ thô lỗ đẩy nàng.
Tề Hoan nhất thời không trụ vững, bị Huyền Băng xích trên chân kéo, phịch một tiếng ngã xuống, làm những người kia cười ha ha.
Tề Hoan động nửa người, mặt không đổi sắc bò dậy.
“Đa tạ mấy vị chiếu cố.” Nam tử trung niên chớp mắt với mấy người kia, nở nụ cười hèn mọn, mấy thị vệ cũng nở nụ cười giống như thế. Bọn họ đều hiểu rõ, nữ nhân vào trong huyết lao, căn bản không thể sống mà rời đi. Cho nên phàm là nữ nhân có chút nhan sắc, cũng sẽ không chạy khỏi vận mệnh kia.
Tề Hoan không động đậy đánh giá nam tử trung niên, hắn dường như là ngục trưởng ở chỗ này, tất cả ngục tốt đều đối với hắn vô cùng cung kính, những ngục tốt kia trông thấy Tề Hoan xong, trên mặt đều lộ ra vẻ hưng phấn.
Ở trong Mặc phủ, cuộc sống không tốt nhất chính là đám ngục tốt này, bởi vì trong huyết lao có vô số nhân vật cơ mật, tiết lộ ra ngoài bọn họ nhất định phải chết, cho nên ngục tốt ở đây mấy trăm năm cũng không nhìn thấy một nữ nhân, mỗi nữ nhân bị đưa vào đều trở thành đồ phát tiết cho bọn họ.
Chỉ cần ngục trưởng hưởng thụ xong, rất nhanh sẽ đến phiên bọn họ.
Chỗ Tề Hoan bị giam cũng coi như sạch sẽ, chỉ là trong lao quá tối, cho dù Tề Hoan mở thiên nhãn cũng không nhìn thấy gì, hơn nữa sau khi mở thiên nhãn, nàng có thể nhìn thấy trong gian phòng có oán khí vô cùng lớn cùng với ma khí đã thực thể hóa, nơi này rốt cuộc đã chết bao nhiêu người mới có thể biến thành như vậy.
Sau khi bị đẩy vào phòng giam, ngục trưởng kia dùng chân đạp cửa lao, khóa cũng không thèm dùng. Xem ra hắn vô cùng tự tin với thực lực của mình, phải thôi, Tề Hoan tu vi thấp như vậy, bất kỳ ngục tốt nào trong phòng giam này cũng là tu vi tam trọng thiên, bọn họ căn bản không lo Tề Hoan sẽ chạy trốn. Huống chi, cho dù nàng chạy thoát khỏi huyết lao, cũng không thể thoát khỏi Mặc phủ.
Ở bên ngoài huyết lao, nếu để Tề Hoan nhìn thấy, nàng sẽ vô cùng giật mình phát hiện, vị lão bản trong tửu quán thế nhưng đứng cách đó không xa nhìn về phía cửa sắt lạnh lẽo vô tận.
“Đại thiếu gia, gia tìm ngài.” Không lâu sau, Thùy Lệ đi về phía người kia, cách xưng hô làm người ta kinh ngạc vạn phần.
“Được, ta lập tức đi ngay.” Lão bản thuận miệng đáp ứng, âm thanh trong trẻo đó chính là của Tinh Hoàng. Hắn xoay người bước về phía trước mấy bước, lại quay đầu lại, trên mặt đã khôi phục lại vẻ ôn văn tuấn lãng, đáy mắt hiện lên vẻ áy náy, có điều rất nhanh liền biến mất.
Trong huyết lao, ban đầu Tề Hoan còn chưa cảm thấy lạ chỗ nào, nhưng từ từ nàng phát hiện ra, đầu óc của nàng bắt đầu hỗn loạn, trước mắt xuất hiện ảo giác. Hơn nữa trong lao không ngừng có tiếng kêu rên thảm thiết, Tề Hoan càng ngày càng không thể khống chế được tâm tình của mình.
“Ở đây thế nào, có thỏa mãn không?” Mỗi ngày ngục trưởng sẽ đến chỗ Tề Hoan hỏi hai câu, Tề Hoan chưa từng mở mắt ra nhìn hắn, hắn căn bản không để ý, phối hợp nói xong sẽ rời đi. Nhưng hôm nay, hắn nói dứt lời vẫn không rời đi.
Mắt nhìn thấy cửa lao bị mở ra, ngục trưởng từng bước từng bước thong thả đi đến trước mặt Tề Hoan, khinh bạc nắm lấy cằm Tề Hoan, “Lúc ta nói, phải nhìn ta.”
“Cút.” Tề Hoan ngẩng đầu lên, không chút lưu tình mắng một câu. Hai tay hai chân nàng đều bị xích nặng không thể làm gì, dù sao nàng căn bản sẽ không thoát được. Hơn nữa khóa sắt kia dường như còn có thể trói buộc tu vi, Tề Hoan cảm thấy mình không thể hấp thu được dù chỉ là một tia linh khí, ngay cả linh khí trong cơ thể cũng bị niêm phong.
“Ta bận rộn lâu như vậy, cũng nên vui đùa với ngươi một chút.” Ngục trưởng kia vẻ mặt dữ tợn, vươn hai tay trực tiếp chụp đến bộ ngực của Tề Hoan.
“Xoẹt xoẹt” hai tiếng, y phục trên người Tề Hoan bị xé thành từng mảnh, tán loạn, chỉ còn lại cái yếm che thân.
“Nếu như ngươi làm cho ta thoải mái, có lẽ ta sẽ để cho ngươi chết thoải mái một chút, có điều hiện tại ta rất ghét ánh mắt của ngươi.” Ngục trưởng kia tát một cái lên mặt Tề Hoan, mặc dù không dùng nhiều khí lực, mặt Tề Hoan vẫn bị sưng phồng lên. Sau khi tát qua tát lại mấy cái, ngục trưởng một tay bóp cổ Tề Hoan, một tay xé rách quần nàng.
“Ngươi đừng hòng hy vọng gì, chỉ cần đã vào nơi này, thì vĩnh viễn đừng nghĩ có thể đi ra ngoài.”
Cảm giác được quần phía dưới đã bị xé, Tề Hoan nghĩ đến chuyện tiếp theo có thể xảy ra mà toàn thân không nhịn được phát run, nàng nhìn chằm chằm nam nhân đang gục trên người mình, trong nháy mắt, ánh mắt nàng biến thành màu đỏ như máu.
“Rắc, rắc” âm thanh vang lên từ trên người Tề Hoan, nam nhân đang chôn đầu trên ngực Tề Hoan chợt ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong mắt Tề Hoan không có con ngươi, tròng mắt chỉ còn màu đỏ như máu, tim hắn lộp bộp. Khi hắn cảm giác được sự nguy hiểm, muốn rút lui, thì đã muộn rồi.
Hai tia sét màu đỏ lớn bằng ngón tay cái từ trong mắt Tề Hoan bắn ra, trực tiếp trúng vào giữa trán nam nhân kia, hắn còn chưa kịp phản ứng, thì đầu đã nổ tung thành vũng máu.
Máu ấm nóng bắn vào mặt Tề Hoan, nhưng màu đỏ trong mắt nàng không có mờ đi, mà càng ngày càng đậm, dường như có thể nhỏ ra máu.
Thi thể không đầu ngã xuống người Tề Hoan, trong nháy mắt, trên thân thể nàng cũng bắt đầu xuất hiện những tia sét đỏ thẫm, số lượng càng ngày càng nhiều, giống như tầng tầng lớp lớp, rất nhanh liền bao kín khắp người Tề Hoan.
Đồng thời, trong Li Đô thành tất cả mọi người đều phát hiện, phía trên Mặc phủ bỗng xuất hiện rất nhiều mày kiếp màu đỏ, vô số sấm sét đỏ tươi xuất hiện trong không trung làm cho người ta sợ hãi, chậm chạp không có bổ xuống.
“Bên ngoài sao lại ầm ĩ như vậy?” Vừa tiễn Ám Huyết Tu La Vương xong, tâm tình Mặc Ngự trở nên rất tốt, nhất cử lưỡng tiện.
“Gia, không xong rồi, phía trên phủ đệ nhà chúng ta xuất hiện rất nhiều mây kiếp.” Mặc Ngự vừa hỏi, đã thấy Thùy Lệ thở hồng hộc xông vào đại sảnh, vẻ mặt tràn ngập khủng hoảng, đã mất đi huyết sắc.
“Làm sao có thể?!” Quản lý thiên phạt ở Nhân gian là chủ Lôi Thần điện trên Tiên giới, nhưng ở Thiên Ma giới, Lôi Thần điện vốn không quản được, Thiên Ma giới làm sao có thể xuất hiện mây kiếp? Mặc Ngự nhăn mày, nện bước đi ra ngoài.
Ra khỏi phòng, hắn ngửa đầu nhìn bầu trời, vừa ngẩng đầu lên miệng hắn liền hít một hơi lạnh, “Huyết sát ma lôi. . . . . . . Huyết sát ma lôi khủng bố như vậy, chẳng lẽ ngày tàn của Ma giới đến rồi?”
“Mau, truyền lệnh ọi người lập tức rời khỏi nơi này.” Lời của Mặc Ngự vừa nói ra, vô số huyết sát ma lôi đã bổ xuống.
Trong màn lôi điện, các nơi trong Mặc phủ không ngừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết, ngay cả Mặc Ngự tu vi cao nhất cũng một thân chật vật. Huyết sát ma lôi là khắc tinh của ma tu, nếu chỉ là thiên kiếp, hắn có thể tự mình ngăn cản, nhưng tầng mây trên bầu trời ngày càng dầy lên, uy lực của lôi điện đánh xuống càng lúc càng mạnh, dường như không hề muốn dừng lại.
Ở bên trong lôi trụ đỏ như máu, hỗn tạp vô số huyết nhân, chỉ ngắn ngủi mấy phút đồng hồ, Mặc phủ đã biến thành địa ngục.
Lúc Mặc Dạ chạy tới, đã là chuyện của một ngày sau. Kể từ khi rời khỏi Tiềm Long sơn, hắn một khắc cũng không ngừng bố trí ở Sát Thần Hải, chính là vì chiến tranh sắp xảy ra. Một tháng trước, hắn cuối cùng có thể trở về Tiềm Long sơn, kết quả Tề Hoan đã biến mất.
Hắn phát hiện trong phòng lưu lại hơi thở của phụ thân, Mặc Dạ vốn định lập tức chạy về, ai ngờ nửa đường lại bị Hề Cuồng vốn nổi danh ở Thiên Ma giới ngăn lại, không nói lời nào liền đánh một trận. Cũng may trong lúc đó Tinh Hoàng mang đến tin tức, nói Tề Hoan ở Mặc phủ cũng không tệ lắm, Mặc Dạ lúc này mới không gấp gáp nữa.
Tính cách Tinh Hoàng hắn cũng biết, ca ca trước nay chưa từng nói dối hắn, nhưng Mặc Dạ không ngờ, sau khi mình trở về lại phát hiện ra, tất cả đều không giống như hắn nghĩ.
Lúc Mặc Dạ đi vào đại môn Mặc phủ, nhìn thấy toàn là thi thể, phụ thân hắn Mặc Ngự chật vật ngồi dưới đất, mặc kệ lôi điện không còn uy lực gì bổ xuống người. Mà Tinh Hoàng cũng không hơn gì, dưới sự bảo vệ của Mặc Ngự, hắn bị đả thương không nghiêm trọng lắm, nhưng vì ngăn cản lôi kiếp, cũng đã kiệt sức.
Lôi kiếp kia kéo dài hơn một ngày, một khắc cũng không ngừng lại, cho dù Mặc Ngự tu vi cao cỡ nào, cũng bị đả thương vô cùng nghiêm trọng.
“Tề Hoan đâu?” Nhìn lôi kiếp trên bầu trời đang không ngừng giáng xuống, Mặc Dạ không nói hai lời vọt đến trước mặt Tinh Hoàng, bóp chặt cổ hắn, trên mặt càng thêm dữ tợn.
Trừ Tề Hoan, ở Thiên Ma giới căn bản không có kẻ nào có thể xuất ra huyết sát ma lôi, nếu như không phải nàng xảy ra chuyện gì, tuyệt đối sẽ không phát sinh tình huống này.
“Khụ khụ. . . . . . . Nhị đệ. . . . . . . Buông tay. . . . . . .” Tinh Hoàng cố gắng tránh khỏi tay Mặc Dạ, song bất đắc dĩ trên người không thể xuất ra một chứ lực nào.
“Ta hỏi ngươi, Tề Hoan đâu?” Mặc Dạ nhìn chằm chằm hắn, lực trên tay càng lớn, là ai nói cho hắn biết Tề Hoan không có chuyện gì, ai nói cho hắn biết Tề Hoan sống ở Mặc phủ rất tốt, trong nháy mắt tiến vào Mặc phủ, sợ hãi đã tràn ngập trong lòng Mặc Dạ, thân thể đã không thể khống chế mà phát run.
“Huyết lao. . . . . .” Tinh Hoàng chỉ kịp nói ra hai chữ, đã bị Mặc Dạ trực tiếp làm cho ngất đi, trên cổ còn vết thâm tím của năm ngón tay.
Lúc Mặc Dạ xông vào huyết lao, cả đại lao đã không còn người sống, hắn cuồng loạn tìm khắp bốn phía. Tìm kiếm khắp nơi, thật vất vả mới tìm thấy Tề Hoan mặt trắng như tờ giấy, nàng còn sống, không, chỉ có thể nói là nàng còn thở.
Tề Hoan mở mắt thật to, trên mặt không có chút biểu cảm nào, da trắng lõa lồ.
Không có một tia huyết sắc, lúc Mặc Dạ tiến vào tầm mắt của nàng, khóe miệng Tề Hoan khẽ nhếch lên, nàng rốt cuộc đã đợi được hắn!
Mặc Dạ quỳ gối bên cạnh Tề Hoan, ôm chặt nàng, nhưng sợ hãi trong lòng càng lớn, hắn có thể cảm giác được hơi thở yếu ớt của nữ nhân trong ngực, trên người nàng sớm đã không còn nhiệt độ, lạnh băng giống như thi thể.
“Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . . .”
Tề Hoan chớp mắt, không lên tiếng, nàng căn bản không còn sức mở miệng nói chuyện. Tất cả tức giận trong cơ thể đều hóa thành lôi kiếp, ngay cả Thái Cực đồ và Bát Quái đồ trong đan điền cũng dần trở nên mơ hồ, tứ đại linh thú cũng lúc ẩn lúc hiện, tùy lúc đều có thể biến mất.
Ám lôi trên người nàng biến thành huyết sát ma lôi đều bị dùng triệt để, đồng thời còn tiêu hao hết sức sống của nàng, không ai cứu được nàng nữa rồi, thân thể nàng vì sử dụng lôi điện lực quá độ, căn bản đã bị phá hỏng hoàn toàn. Mà nguyên thần cũng dần dần tiêu tán.
Một giây trước khi Mặc Dạ xuất hiện, người duy nhất trong lòng Tề Hoan nghĩ đến chính là hắn, cho đến lúc này, nàng mới nhận ra, nam nhân này chiếm vị trí lớn như thế nào trong lòng nàng. Thật đáng tiếc, bọn họ mới chỉ vừa bắt đầu, đã liền kết thúc.
Trên mặt chợt xuất hiện một chất lỏng ấm áp, chất lỏng kia lướt qua trán nàng, chóp mũi, sau đó chảy vào trong miệng nàng, thật mặn. Là nước mắt, nam nhân này, cũng sẽ khóc sao?
Lúc này Tề Hoan thật sự không muốn để cho hắn khóc, gương mặt đẹp trai như vậy, khóc sẽ rất tổn hại hình tượng a, nhưng hiện tại nàng dù muốn cũng không thể mở miệng được.
Nếu có kiếp sau thì thật tốt, kiếp này nàng còn chưa gả cho ai, làm sao lại cứ thế mà chết đây?
Nhưng cũng may mắn, cả đời mình chỉ yêu một nam nhân, còn là một nam nhân vô cùng tốt, chết trong ngực hắn, cũng coi như là chiếm được tiện nghi đi. . . . . . . .
Tề Hoan âm thầm nghĩ trong lòng, sau đó nàng cảm thấy thân thể mình càng ngày càng nặng, mí mắt cũng nặng trĩu, một tia lạnh lẽo ăn mòn trong đầu nàng, sau đó mất đi toàn bộ ý thức.
“Ta sẽ không để cho nàng chết.” Năm ngón tay Mặc Dạ biến thành móng vuốt, mạnh mẽ đâm vào trong ngực, móc trái tim mình ra. Từng giọt từng giọt máu màu vàng chảy vào trong miệng Tề Hoan, còn đọng lại trên môi nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.