Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 1004



“Mấy vị tiền bối, tôi là một võ giả”, Trần Triệu Dương không nói gì nhiều, trực tiếp lộ ra thân phận võ giả của mình, anh tin rằng nếu mấy người này biết rồi thì hẳn là sẽ hiểu được.

Quả nhiên mấy người họ lập tức thất vọng khi nghe. thấy Trần Triệu Dương nói vậy. Hơn nữa, họ không nghĩ rằng một võ giả sẽ đồng ý bán linh thạch này cho họ.

“Như vậy thì tôi sẽ không khách sáo nữa nhé ông Hứa”, Trần Triệu Dương lập tức cười rồi cất viên linh thạch đó đi.

“Ông Trịnh, năm đó chính là ông chế giễu tôi nhiều nhất, hôm nay có chuyện gì cần nói không?”, lần này Hứa Kiến Quốc cuối cùng cũng đã mở mày mở mặt, những năm nay ông ấy bị bọn họ chế giều rất thảm, lần nào cũng lấy chuyện này ra để ngắt lời.

Hứa Kiến Quốc lập tức dương dương tự đắc nhìn Trịnh Thái Sơn, trên khuôn mặt lộ ra biểu cảm vui vẻ.

“Ông Hứa, ông đúng là lợi hại thật. Năm đó ông dám tiêu nhiều tiền như thế để mua hòn đá này”, ông Kiều gật đầu, bọn họ vẫn rất khâm phục Hứa Kiến Quốc về điều này.

Nếu đổi lại là bọn họ thì nhất định sẽ không giữ thứ này lâu như vậy và cũng không thể để cho nó trở thành một cái nút thắt trong lòng mình.

"Hừ, lần này coi như ông lợi hại. Mấy ông già bọn tôi xin lỗi ông ở đây, cũng không cần để sau này nữa, hôm nay luôn đi, bọn tôi sẽ tổ chức yến tiệc trong cao ốc Hòa Hưng để xin lỗi ông. Thể diện lần này đủ lớn rồi chứ?”, Trịnh Thái Sơn bất lực nói.

Bọn họ cũng mừng cho Hứa Kiến Quốc khi nhìn thấy ông ấy vểnh cái đuôi lên tận trời, tuy trên miệng nói tàn nhẫn nhưng trong lòng họ vẫn rất vui.

"Vậy mới đúng chứ, hừm, lẽ ra mấy ông nên mời bữa ăn này từ lâu rồi. Nhưng hôm nay tôi đề nghị chỉ mấy người chúng ta, không ai được mang theo đuôi. Khó khăn lắm mấy anh em mới tụ tập lại, đừng làm mất hứng. nữa”, Hứa Kiến Quốc gật đầu rồi sau đó hạ giọng nói.

“Không sai, mỗi lần tôi muốn ăn chút gì đó thì bọn họ lại không cho tôi ăn cái này, không cho tôi ăn cái kia. Mấy ngày nay, tôi kìm nén quá rồi”, Trịnh Thái Sơn háo hức gật đầu nói, vẻ mặt sợ hãi. Theo lý mà nói, một người như Trịnh Thái Sơn chắc chắn là người không sợ trời không sợ đất, không ngờ còn có chuyện khiến ông ta sợ hãi như vậy.

“Mấy ông nội à, mấy ông bàn bạc chuyện bỏ chạy trước mặt cháu, có phải là có chút táo bạo chẳng kiêng nể quá rồi không?”, mắt Hứa An Lan sáng lên rồi mỉm cười hỏi khi nghe thấy những gì họ nói.

“Nhóc An Lan, con không thể bán đứng bọn ta. Bọn ta chỉ muốn tự do thân thể thôi, coi mấy lão già bọn ta như tù nhân đúng là tức chết đi được”, Trịnh Thái Sơn mau chóng mở miệng nói, giọng điệu rất uất ức.

Hứa An Lan đột nhiên trở nên bất lực, thật ra cô ấy cũng biết mấy ông cụ đã quen tự do không có gì ràng buộc, về cuối đời còn phải bị trói buộc, e rằng họ đã không chịu nổi từ lâu rồi.

Trần Triệu Dương bật cười khi nhìn mấy ông cụ nghịch ngợm. Anh nhìn qua những ông cụ này, trên cơ bản ai cũng có thương tích bệnh tật trên người, những cơ thể như vậy đương nhiên phải cẩn thận.

Chỉ là họ không phải đèn cạn dầu, e rằng đã có suy nghĩ như vậy từ lâu rồi, bọn họ thừa cơ hội này để thực hiện chí nguyện to lớn trong lòng mà thôi.

“Các vị tiền bối, tôi ở đây cũng không có chuyện gì nữa nên xin tạm biệt”, Trần Triệu Dương không muốn tham gia vào chuyện như vậy, lỡ như mấy ông cụ thất bại thì đến lúc đó mấy ông chắc chắn không sao, nhiều nhất là chịu trận mắng nhưng một người ngoài như anh. thì e rằng không nói rõ được.

“Cậu không thể đi được. Công thần lớn nhất trong chuyện này là cậu, nếu như cậu không tham gia vào thì có ý nghĩa gì nữa chứ?”, Hứa Kiến Quốc ngăn Trần Triệu Dương lại, kết luận nói.

Hai người Hứa An Lan và Trần Triệu Dương trợn tròn mắt, ông già này chỉ muốn tìm lá chắn, tìm cái cớ mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.