Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 1007



Nhất là khi nghe được cái tên kia cũng họ Tiền, anh lại càng không muốn dây vào.

“Để cho tôi phải chờ sao, ông đang làm cái gì vậy? Dám để cho tôi phải chờ trong chốc lát, còn không mau đuổi mấy lão già kia ra ngoài, hiện tại tôi muốn phòng này, còn dám nói thêm mấy lời vô nghĩa, có tin tôi phá huỷ luôn cái nhà hàng này của ông không”, người tên Tiền Thiểu kia một tay túm lấy người đàn ông, từ trên cao nhìn xuống, kiêu ngạo nói.

“Cậu là ai? Ban ngày ban mặt mà dám hành động như thế, trong mắt còn có pháp luật hay không?”, Trịnh Thái Sơn là người có tính tình nóng nảy nhất, cho dù đã lớn tuổi nhưng tính cách vẫn không thay đổi, ông lập tức. vỗ bàn đứng dậy, hét lên giận dữ.

Nhóm người Tiền Thiểu nhất thời bị hoảng sợ, bọn họ chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, huống chỉ, bên trong đám lão già này còn có một người đàn ông trẻ tuổi và một cô gái xinh đẹp.

Một tổ hợp như thế lại dám vỗ bàn với bọn họ, quả thực là không muốn sống nữa mà.

Mặt khác, mấy ông cụ lại vô cùng bình tĩnh nhìn Trịnh Thái Sơn, bữa tiệc này vốn dĩ là mấy người bọn họ muốn bù đắp cho Hứa Kiến Quốc nên mới tổ chức, kết quả lại bị phá huỷ, tất nhiên là bọn họ cực kỳ không vui.

“Lão già kia, ông dám ở đây vỗ bàn với chúng tôi, là muốn chết phải không?”, Tiền Thiểu còn chưa lên tiếng thì một người trẻ tuổi khác đã đứng ra, chỉ thẳng vào mũi Trịnh Thái Sơn, tức giận mắng.

“Lão già, muốn ở trước mặt tôi tìm kiếm cảm giác †ồn tại, có phải là muốn bước vào quan tài rồi không?”

“Ha ha, cô gái nhỏ này xinh đẹp như thế, mà lại đi theo một đám lão già, quả thật là mắt bị mù rồi”. 

Những người khác cũng kiêu ngạo không kém, nói ra những lời vô cùng khó nghe, mấy ông cụ ngồi đây đều bị chọc giận, ánh mắt nhìn về phía bọn họ phẫn nộ không thôi.

Các người là con cháu nhà ai? Gọi người lớn trong nhà đến đây”, Trịnh Thái Sơn đã thực sự nổi giận, đang muốn đứng ra dạy dỗ cái đám vô liêm sỉ này một phen thì bị một ông cụ khác ngăn lại, dù sao tuổi cũng đã lớn, sao có thể giống như trước đây, trực tiếp xông lên đánh đấm một trận.

“Thế nào? Muốn nhìn xem có thể trêu chọc được chúng tôi hay không à? Nói cho các người biết, tôi không. phải là người mà mấy người có thể động vào, đừng nghĩ đến việc quen biết người lớn trong nhà chúng tôi, mấy lão già các ông còn không có tư cách lôi kéo quan hệ với chúng tôi”, những người khác đang muốn nói chuyện thì bị Tiền Thiểu ngăn lại, anh ta kéo ra một chiếc ghế, sau đó ngồi xuống, bắt chéo chân, khinh thường nói.

Vốn dĩ hắn còn có chút kiêng ky, dù sao thì ở cái nơi như thủ đô này, một tấm biển quảng cáo rơi xuống cũng có thể đập trúng rất nhiều quan chức cao cấp hoặc người có thế lực.

Chỉ là, khi nhìn thấy mấy lão già này chỉ uống loại rượu xái bình thường nhất thủ đô, đồ ăn trên bàn cũng không phải là loại đắt đỏ nhất, bọn hắn liền hiểu ra, mấy người này có lẽ chỉ là người bình thường mà thôi, hiểu rõ điều đó, bọn hắn tất nhiên là không còn sợ hãi gì nữa.

“Mấy người các cậu, dập đầu, xin lỗi, bồi thường, sau đó cút ra khỏi đây, có lế tôi còn có thể tha cho một lần”, Trần Triệu Dương đứng dậy, nhìn về phía đám người Tiền Thiểu, lạnh lùng nói.

Trịnh Thái Sơn và mấy ông cụ khác mặc dù không hài lòng với cách xin lỗi mà Trần Triệu Dương đưa ra, nhưng cũng không nói gì thêm, dù sao thì bọn họ cũng không mang theo vệ sĩ, lỡ may những tên khốn này thật sự muốn làm gì đó, chỉ sợ bọn họ sẽ rơi vào tình cảnh nguy hiểm.

Mấy lão già bọn họ đã đi qua cái thời tuổi trẻ bồng bột từ lâu, vừa rồi kích động như thế đã khiến cho bọn họ có chút hối hận, hiện giờ đã có người trẻ tuổi đứng ra lo liệu, tất nhiên là mấy ông cụ mừng rỡ không thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.