Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 1013



Xung quanh võ đài đã đầy ắp người với người, Trần Triệu Dương phát hiện ra Bạch Thấm.

Cô ấy đang đứng ở một bên võ đài, có lẽ người đứng cùng với Bạch Thấm chính là người họ Bạch.

Nhưng sau khi nhìn thấy những người đó, Trần Triệu Dương lập tức nhíu mày. Trước tiên chưa nói đến sức mạnh như thế nào, bọn họ ai ai cũng ngó ngó nghiêng nghiêng, chỉ cần nhìn sơ qua khí thế này cũng đã thua rồi.

Ngược lại ở một bên khác, lúc này người nhà họ Tiền đang vô cùng đắc ý. Bọn họ đã thăm dò rõ ràng tình hình bên trong nhà họ Bạch từ trước, lúc đầu người nhà họ Bạch chỉ biết cung phụng, nhưng vừa nghe thấy phải đấu trên võ đài với người nhà họ Tiền thì lập tức hoảng sợ rời đi.

Chuyện này có thể chứng minh rằng tất cả người nhà họ Bạch không thể ngẩng đầu lên ở thủ đô này, bọn họ đã trở thành trò cười rồi. Mà hôm nay người nhà họ Bạch có thể xuất hiện đúng lúc chỉ sợ rằng không phải vì đánh thẳng trận đấu, mà là vì giữ vững điểm đó đến cuối cùng.

Trần Triêu Dương không vội đi lên phía trước mà đứng ở trong đám người cùng với Tăng Kim Lai, anh lại muốn xem cuối cùng thì thực lực của người nhà họ Tiền như thế nào. 

Rất nhanh sau đó trận đấu trên võ đài đã bắt đầu, cảm xúc của từng người bên người nhà họ Bạch rất sa sút, một vài người tham gia trận đấu thì mặt mày xám ngắt. Dù sao trận đấu lần này không phải là dừng lại chạm đến điểm và cũng không được phép nhận thua, chỉ có thể chiến đấu đến chết.

Cũng có thể nói, một khi đã đi lên võ đài thì chỉ có một người có thể bước xuống.

Trận đấu cứ tuần hoàn như vậy cho đến khi một bên hoàn toàn nhận thua.

Mà kết quả nhận thua trong trận đấu này rõ ràng có thể thấy, khi nhận thua thì hoặc là bên thua bị hoàn toàn, hoặc là khuất phục đối phương. Thông thường bên nhận thua không muốn tiêu diệt hoàn toàn mà đều lựa chọn khuất phục.

Người nhà họ Bạch cũng từng là một gia tộc lớn, không biết tại sao sau khi lớp già lui về phía sau hậu trường thì lớp trung niên và lớp trẻ đều không thể gánh đỡ được đòn dông, cuối cùng dần dần suy tàn.

Mà từ trước đến nay người nhà họ Tiền và người nhà họ Bạch đều là kẻ thù truyền kiếp, trước kia người nhà họ Bạch gia thế lớn nên người nhà họ Tiền chỉ có thể cụp đuôi lại mà đối nhân xử thế, người nhà họ Bạch cũng không đuổi tận giết cùng người nhà họ Tiền.

Nhưng từ khi người nhà họ Bạch suy yếu, người nhà họ Tiền ôm chân người nhà Mộ Dung, bắt đầu chĩa vào người nhà họ Bạch. 

Sở dĩ người nhà họ Bạch suy tàn nhanh như vậy đương nhiên cũng không thể thiếu công lao góp sức của người nhà họ Tiền.

Cho nên trong trận đấu lần này, nếu như người nhà h họ Bạch thua thì kết quả cuối cùng chính là bọn họ sẽ không còn tồn tại nữa. Nếu như để cho người nhà họ Bạch trở thành người phụ thuộc vào người nhà họ Tiền, e rằng còn khó chịu hơn là giết chết bọn họ.

Vào lúc này có một người trong đám người nhà họ

Tiền từ trong đám đông đi ra, người đó duỗi tay ra chỉ vào người nhà họ Bạch, sau đó ngoắc ngoäc với dáng vẻ khiêu khích và vô cùng hung hăng.

Nhìn thấy như vậy, trên gương mặt người nhà họ Bạch ai ai cũng đều toát lên vẻ khuất phục và không ưng  sự hung hăng của người nhà họ Tiền.

Ngay lúc này, có một người lao đến, không nói lời  nào mà bắt đầu “Chào hỏi” cái người hống hách kia.

Nhưng mà người ở bên người nhà họ Tiền đó lại không hề hoang mang mà bình tĩnh đối phó, đánh chiêu này tiếp chiêu kia. Bởi vì người bên nhà họ Bạch quá gấp. ¿ gáp nên đã để lộ sơ hở, bị người bên kia đạp bay ra ngoài, rơi xuống bên biên giới võ đài.

Lúc đầu Trần Triệu Dương còn tưởng như vậy là kết thúc rồi, nhưng không ngờ người nhà họ Tiền đó lại theo  sát lên phía trước. Người đó bay vút lên trời, giãm lên ngực người nhà họ Bạch. 

Người bên nhà họ Bạch trợn trừng mắt, phun một ngụm máu tươi. Có thể thấy người đó sắp không xong rồi.

Nhưng mà người bên nhà họ Tiền vẫn không chịu bỏ qua mà dùng chân hất văng người kia ra, rơi xuống trước mặt đám người bên nhà họ Bạch.

“Không cần phái thứ rác rưởi như vậy ra đây, đổi người nào mạnh hơn một chút đi. Nếu không giết ngay lập tức thì thật không có tính khiêu chiến”, người bên nhà họ Tiền đứng chắp tay, dáng vẻ vô cùng hờ hững nhưng từng lời thốt ra lại hống hách kiêu căng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.