Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 1017



Mặc kệ những tiếng thảo luận xung quanh, trận chiến trên võ đài đã bắt đầu.

Vốn dĩ, đa số mọi người đều không xem trọng Bạch Triển Mộ, dù sao, danh tiếng hung ác của Tiền Binh ai ai cũng biết.

Tuy nhiên, điều làm cho mọi người kinh ngạc chính là, dưới đòn tấn công cưồng bạo của Tiền Binh, Bạch Triển Mộ giống như một con thuyền nhỏ nhưng vẫn sừng sững không ngã xuống. Cứ mỗi lần mọi người nghĩ Bạch Triển Mộ sẽ bị một gậy của Tiền Binh đánh bại thì trong nháy mắt anh lại có thể hoá giải tất cả đòn tấn công.

Lúc này, sắc mặt của người nhà họ Tiền trở nên cực kỳ khó coi, kết quả như thế này đã hoàn toàn vượt ra ngoài dự liệu của họ.

Rất nhanh, chuyện bất ngờ đã thực sự xảy ra.

Bạch Triển Mộ đạp một đạp vào vị trí giữa hai đùi Tiền Binh, ngay sau đó, anh ta giống như một con tôm hùm bị luộc chín, làn da toàn thân trở nên đỏ bừng, cả người cuộn lại, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn. 

Không ổn, cửa phủ của Tiền Binh đã bị tìm thấy rồi”, nhìn thấy một màn như vậy, một số người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng sắc mặt người nhà họ Tiền lập tức thay đổi. Phải biết rằng, cửa phủ của Tiền Binh ở vị trí nào, chỉ có một mình anh ta biết, cho dù là thầy hay bố của anh ta cũng không thể nào biết được.

Tuy nhiên, đây là lân đầu tiên Bạch Triển Mộ đánh nhau với Tiền Binh, sao anh lại có thể biết được vị trí cửa phủ của Tiền Binh?

“Anh có thể nằm xuống rồi”, Bạch Triển Mộ cười lạnh, trong lòng càng thêm tin tưởng, ngay lập tức, anh tung ra một chưởng, đánh vào đỉnh đầu Tiền Binh.

Sau đó, thân thể vốn được khổ luyện của Tiền Binh, ngay cả hừ cũng chưa kịp hừ một tiếng đã ngã quy trên mặt đất, không còn nhúc nhích.

Biến hoá này khiến cho mọi người có mặt ở đây hít một ngụm khí lạnh, bởi vì bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới, thực lực của Bạch Triển Mộ lại cường đại như vậy, ngay cả người có thân thể khủng bố như Tiền Binh cũng bị một chưởng của anh đánh chết, nếu người lên đài tiết theo không phải là võ đạo tông sư, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của anh.

“Lân sau có thể phái ra người mạnh hơn không? Rác. rưởi như vậy tôi dùng một tay là đã có thể đánh bại, nhanh lên, còn ai muốn lên đài nữa không? Tôi không có nhiều thời gian!", Bạch Triển Mộ đá thi thể của Tiền Binh xuống dưới, sau đó dùng vẻ mặt kiêu ngạo lớn tiếng nói với người nhà họ Tiền.

Nhìn bộ dạng kiêu ngạo của Bạch Triển Mộ, Trần Triệu Dương nhất thời vui vẻ, người này đúng là cực phẩm, vừa mới nãy ngay cả mắng chửi cũng không dám, vậy mà bây giờ lại còn dám đi khiêu khích người ta.

Quả nhiên, có thực lực mà kiêu ngạo mới khiến cho người khác lo lắng.

Đúng vậy, ngay tại trận đấu đầu tiên, thời điểm Bạch Triển Mộ sắp bị đánh bại, Trần Triệu Dương đã âm thầm truyền âm chỉ dân cho anh, tuy rằng năng khiếu tu luyện của người này không tốt lắm nhưng lại rất thông minh, rất nhanh đã hiểu được ý của Trần Triệu Dương, hơn nữa, đối với chỉ dẫn của Trần Triệu Dương, anh ta cũng không chút hoài nghi.

Nếu không, với thực lực của Bạch Triển Mộ, chỉ sợ thi thể đều đã lạnh.

Mà người nhà họ Tiền sau khi nghe được tiếng kêu dào của Bạch Triển Mộ, sắc mặt cả đám đều đỏ bừng lên, trong lòng đầy căm phẫn, nhưng mà những người trẻ tuổi ngồi ở đây không còn ai dám tiến lên võ đài, dù sao, người mà Bạch Triển Mộ đánh bại chính là người nổi bật nhất trong lớp trẻ nhà họ Tiền, không ai muốn lên chịu chết cả.

Hiện tại, tâm trạng của hai nhà đã đảo ngược cho nhau, ban đầu vốn là nhà họ Bạch vô cùng ủ rũ, bây giờ lại thay đổi thành nhà họ Tiền.

Lúc này, không khí bên nhà họ Bạch hoàn toàn trái ngược, tinh thân mọi người đang cực kỳ dâng trào, ánh mắt của đám người trẻ tuổi nhìn về phía Bạch Triển Mộ đều là sùng bái.

Dù sao thì trong tình cảnh như thế này mà có thể đứng lên gánh vác trọng trách lớn lao của dòng họ, không thể nghi ngờ là anh đã trở thành người hùng của cả dòng họ Bạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.