Cuộc chiến của Võ đạo Tông sư quả thật là vô cùng chấn động, chỉ là thực lực của Tiền Bác Viễn chênh lệch rất nhiều so với Bạch Hùng, còn chưa đây một phút ông ta đã bị thanh đao dài của Bạch Hùng chém ngang hông, khắp võ đài trông có vẻ cực kỳ đẫm máu.
Tiền Bác Viễn thất bại cũng không đồng nghĩa với việc trận chiến này kết thúc, rất nhanh lại có người nhà họ Tiền lên đài.
Chỉ là người nhà họ Tiền có vẻ không ganh đua cho. lắm, tổng cộng có ba vị Võ đạo Tông sư bị một đao của Bạch Hùng chém rớt khiến cho bâu không khí bên phía nhà họ Tiền nghiêm nghị đến cùng cực.
"Tới lượt tôi”, ngay khi Bạch Hùng chém người trước mặt xuống dưới đao, Trần Triệu Dương khẽ mỉm cười, sau đó đi đến bên cạnh võ đài.
Một mình Bạch Hùng chém giết cả bốn vị Võ đạo Tông sư đã làm tiêu hao quá nhiều chân khí trong cơ thể, ngay sau khi chém xong người cuối cùng liền lập tức lao ra khỏi sàn đấu.
"Muốn chạy, nghĩ hay lắm", cùng lúc đó, gia chủ nhà họ Tiền, Tiền Hải cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Nếu như cứ tiếp tục như vậy, cho dù đến cuối là nhà họ. Tiên của họ thắng thì cũng tổn thất nặng nề, ông ta nhất định phải đứng ra kết thúc trận đấu này.
Vì thế nên ngay khi Bạch Hùng muốn lui xuống, Tiền Hải đã lập tức tiến lên nghênh đón, hiển nhiên là muốn ngăn không cho Bạch Hùng xuống đài.
Bạch Hùng cũng tự biết là mình hoàn toàn không phải đối thủ của Tiền Hải, vì vậy đúng lúc này ông ấy cứ liều mạng lao xuống dưới đài, muốn tránh khỏi sự ngăn cản của Tiền Hải.
Đương nhiên Tiền Hải cũng biết suy nghĩ của Bạch Hùng, vì thế trực tiếp chặn ngay trước mặt ông ấy.
Ngay khi mọi người đều nghĩ Bạch Hùng sẽ bị Tiền Hải bắt trở về, ông ấy lại làm một hành động mà không ai có thể ngờ.
Chỉ thấy Bạch Hùng lăn lóc như con lừa lười, trốn thoát khỏi Tiền Hải mà lăn thẳng xuống dưới đài.
Thất cảnh này, mọi người đều trợn tròn mắt.
Dù gì thì nhà họ Bạch cũng đã từng là một gia tộc. hiển hách, nhưng Bạch Hùng thân là gia chủ nhà họ Bạch mà lại không giữ hình tượng, thật sự khiến cho. không ai dám nghĩ đến.
Tất cả người nhà họ Bạch cũng khiếp sợ vô cùng, nhưng ngay sau đó chính là thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Hùng là cột sống của cả nhà họ Bạch, nếu như ngay cả ông ấy cũng bị giết trên lôi đài, nhà họ Bạch trở thành đàn rắn mất đầu thì sợ là khó chống đỡ tiếp được.
Bạch Hùng vô cùng rõ ràng là nếu chính mình cứ ôm khư khư chút mặt mũi đó, chết trên lôi đài rồi thì tình cảnh của nhà họ Bạch sẽ lại càng thê thảm, vì thế mới quyết định dùng hạ sách này.
Quả nhiên Tiền Hải không ngờ ông ấy sẽ làm thế này, thành công để Bạch Hùng chạy thoát.
"Thật sự là con rùa đen rút đầu, không ngờ đường đường là gia chủ nhà họ Bạch lại đi làm chuyện như: vậy!", sắc mặt Tiền Hải hơi khó coi, dù gì thì thứ ông ta muốn là mạng của Bạch Hùng chứ không phải là làm Bạch Hùng mất mặt.
"Đúng như lời ông nói", Bạch Hùng thản nhiên vô cùng, đứng dậy vỗ vỗ hết bùn đất trên người rồi mới quay lại trận doanh.
Nhưng trong lòng ông ấy cũng biết rất rõ sắp tới mới là thời khắc khó khăn nhất, bởi vì nhà bọn họ đã không còn ai có thể dùng được, người mạnh nhất ở nhà họ Bạch chính là Bạch Hùng, nhưng hiện giờ ông ấy hoàn toàn không có cách nào vào trận.
Quả nhiên, đợi khi Bạch Hùng trở về trận doanh của mình, tâm tình mọi người cũng không cao cho lắm, bởi vì ai cũng biết hoàn cảnh của nhà họ Bạch lúc này.
"Bạch Hùng, cho người lên đây đi, nếu trong vòng ba phút mà không có ai lên đài, nhà họ Bạch các người sẽ tự động thất bại", sắc mặt Tiền Hải âm trâm, hô to về phía trận doanh của Bạch Hùng.
"Hừ!", Bạch Hùng hừ lạnh, ông ta đương nhiên biết, đối mặt với sự khiêu khích của Tiền Hải, bản thân hoàn toàn không còn cách nào.