Cậu đáng chết”, cuối cùng Mộ Dung Lâm cũng đỡ được đòn tấn công của Trần Triệu Dương, nhưng khi ông ta khôi phục tinh thần lại thì Tiền Hải đã chết đến không thể chết hơn được nữa, điều này làm cho Mộ Dung Lâm cực kỳ phẫn nộ.
Lúc này Trần Triệu Dương đã cất bức thư đi, bây giờ không phải là lúc để đọc, phải giải quyết trận chiến trên võ đài này trước đã.
“Mộ Dung Lâm, dừng lại đi!”, ngay khi Mộ Dung Lâm lại muốn ra tay, một vài ông lão đã nhảy vọt lên, ngăn cản Mộ Dung Lâm.
“Các vị, nhà họ Mộ Dung chúng tôi không có ý định can thiệp vào cuộc chiến đấu trên võ đài, chúng tôi sẽ đi xuống”, một lão già liếc nhìn Trần Triệu Dương thật sâu, sau đó trừng mắt lên với Mộ Dung Lâm và định kéo ông †a đi xuống.
“Anh hai, chờ một chút”, nhưng Mộ Dung Lâm lại nôn nóng, lập tức nói nhỏ vào tai anh hai của mình là Mộ Dung Thanh vài câu.
“Đây là sự thật sao?”, ánh mắt của Mộ Dung Thanh hơi chuyển khi nghe thấy lời nói của Mộ Dung Lâm rồi liếc mắt nhìn qua Trần Triệu Dương đang đứng bên cạnh.
“Đó là sự thật”, Mộ Dung Lâm nói khẽ, trong mắt lộ ra vẻ sốt ruột.
“Được, tốt lắm”, sau khi nhận được lời xác nhận của Mộ Dung Lâm, trong mắt Mộ Dung Thanh lộ ra vẻ vui mừng, sau đó nhìn về phía Trần Triệu Dương và nói: “Đưa đồ vật mà Tiền Hải giao cho cậu ra đây, việc này coi như xóa bở".
"Một người khác không đủ trí não lại tới, có đánh hay không? Nếu không đánh thì mau lăn xuống đi, đừng có kêu la làm cho người ta chướng tai gai mắt ở đây nữa", Trần Triệu Dương liếc nhìn cái người đang tự cho là đúng kia, nhưng khi anh lên tiếng có thể khiến cho người ta tức chết.
"Thằng nhóc, cậu không biết nhà họ Mộ Dung của chúng tôi là tồn tại như thế nào sao? Nếu như cậu thật sự biết thì tôi nghĩ cậu sẽ không hấp tấp mà nói chuyện. với tôi như thế này", ánh mắt của Mộ Dung Thanh rất lạnh lùng, cùng với giọng nói trong trẻo nhưng cực kỳ lạnh lẽo.
"Hả? Tồn tại như thế nào vậy? Ông tồn tại ở trong †hâm tâm của tôi sao? Thật là não tàn, vậy mà lại đi nói danh tiếng gia tộc ra đây, nhiều tuổi như vậy rồi mà còn rất ngây thơ", Trần Triệu Dương thả lỏng, vẻ mặt tràn ngập sự khinh thường mà nhìn ông ta.
"Haha..."
Vốn dĩ mọi người đang toát mồ hôi lạnh thay cho. Trần Triệu Dương, dù sao thì không có ai dám đối địch ở trước mặt nhà họ Mộ Dung, nhưng nghe xong một câu kia của Trần Triệu Dương thì mọi người đều bật cười, anh chàng này thật sự là thiên tài.
"Tôi đã quyết định, từ nay về sau, Trân Triệu Dương sẽ là thần tượng của tôi"
"Người qua đường thành fan, thật là lợi hại, thật sự là Trần cãi lại, cãi vương đó".
"Tài ăn nói rất tốt, thực lực cũng rất mạnh, thực sự là một người yêu lý tưởng".
Những người xung quanh đều rất tôn sùng Trần Triệu Dương, một số cô gái mê trai đều ngưỡng mộ Trần Triệu Dương.
“Nếu cậu đã không chịu giao nó ra đây, vậy thì tôi chỉ có thể tìm nó từ trên thi thể của cậu mà thôi", Mộ Dung Thanh cười lạnh, so với việc làm trái quy tắc thì không có gì phải nghi ngờ, bí mật mà Tiền Hải biết còn quan trọng hơn.
“Muốn thì tới đây, cứ việc lấy đi, người mà tôi chờ chính là các người”, Trần Triệu Dương lại không khách sáo, cơ thể chuyển động, phi người đến chỗ Mộ Dung Thanh.
Lão già này nói nhảm nhiều quá, giọng nói cũng quá khó nghe, Trần Triệu Dương thật sự không chịu nổi nữa, dù sao cũng là người nhà họ Mộ Dung, nếu giải quyết được một người trước thì sau này sẽ đỡ được rất nhiều phiền phức.
“Tới đây, hôm nay tôi sẽ cho cậu xem tuyệt kỹ của nhà họ Mộ Dung chúng tôi là như thế nàơ”, Mộ Dung Thanh quát lớn, sau đó đón lấy một chưởng của Trần Triệu Dương.
Những người còn lại trong nhà họ Mộ Dung thấy vậy, lập tức nhảy ra khỏi võ đài, đã có Mộ Dung Thanh ra tay thì hoàn toàn không cần đến bọn họ, nếu Mộ Dung Thanh không thể ra tay thì bọn họ cũng vậy.
Sau đó, Trần Triệu Dương và Mộ Dung Thanh quấn vào nhau mà chiến đấu.
Thực lực của Mộ Dung Thanh đã là cảnh giới tiểu thành võ đạo tông sư, cho nên Trần Triệu Dương đánh với ông ta vô cùng thỏa thích, bởi vì Mộ Dung Thanh này cũng tu luyện thể chất, bằng không thì ông ta sẽ không. thể đỡ được một đòn tấn công cực kỳ dã man của Trân Triệu Dương.