"Vừa rồi lúc tôi đang tu luyện, hình như nghe thấy anh gọi tôi là gì? Tôi không nghe rõ lắm, anh nhắc lại lần nữa đi”, sắc mặt Trần Triệu Dương lạnh lùng nhìn Viên Vô Nhai, nói.
lúc này sao Viên Vô Nhai có thể không biết, thực lực của người trước mắt không phải là thứ mà anh †a có thể chống lại được.
Thế nhưng có một điều anh ta không biết rõ, vừa rồi lúc tên này đột phá, mặc dù động tĩnh hơi lớn, nhưng hơi thở dao động kia tuyệt đối là từ võ giả tiên thiên đột phá đến võ đạo tông sư.
Chỉ là một võ giả mới vào võ đạo tông sư, thế mà lại có thể đánh mình thành như vậy? Thật là quái quỷ.
"Rốt cuộc anh đã dùng cách gì? Chỉ bằng anh vừa mới tiến vào võ đạo tông sư, còn muốn đánh bại tôi, nằm mơ đi”, lúc này mặt Viên Vô Nhai đã sưng phù đến mức sắp biến dạng, khuôn mặt đẹp trai ban đầu, bây giờ hoàn toàn không thể nhìn nổi.
"Anh không cần quan tâm tôi đã dùng cách gì, chỉ cần có thể đánh anh rơi răng đầy đất, đó chính là cách tốt”, Trần Triệu Dương hừ lạnh một tiếng, sau đó biến mất lần nữa.
"Chát...”
Lại một cái tát, má trái của Viên Vô Nhai cũng bị Trần Triệu Dương vả cho một cái.
"Lần này cân xứng, đẹp hơn nhiều”, nhìn mặt bên trái của Viên Vô Nhai sưng lên với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, Trần Triệu Dương vô cùng hài lòng gật đầu, sau đó khẽ nói.
"Thằng chó, anh muốn chết à?”, Viên Vô Nhai bị vả hai cái trước mặt mọi người, hơn nữa cả hai bên mặt đều bị tát, lập tức giận điên lên, lúc này liền muốn ra tay.
Thế nhưng thời gian sử dụng tà công của anh ta đã hết, chân khí trong cơ thể rút đi giống như thủy triều.
Cơ thể ban đầu chống đỡ chân khí của anh ta bây. giờ lại hoàn toàn không nghe sai khiến, một cảm giác vô cùng đau đớn truyền đến, Viên Vô Nhai lảo đảo một cái, quỳ trên mặt đất.
"Cho dù có muốn nhận lỗi, thật ra cũng không cần quỳ đâu, huống chỉ, cho dù anh có quỳ xuống, tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh”, Trần Triệu Dương trêu chọc. nhìn Viên Vô Nhai quỳ xuống, giễu cợt nói.
"Tên khốn nạn này, anh đã dùng mánh khoé gì? Tôi nói cho anh biết, tôi là đệ tử thân truyền của tông chủ Thiên Diễn Tông, nếu tôi xảy ra chuyện gì, anh sẽ xong đời, chẳng những là anh, mà ngay cả những người có quan hệ với anh đều sẽ xong đời”, lúc này Viên Vô Nhai rất sợ hãi, anh ta không nghĩ răng mình sử dụng cả tà công rồi, mà vẫn rơi vào kết cục như bây giờ.
Bây giờ anh ta còn yếu hơn cả người bình thường, toàn thân bủn rủn, chỉ sợ một người tay trói gà không chặt cũng có thể giết được anh ta.
"Cái gì?
Ba ông lão vốn còn muốn để Trần Triệu Dương giết Viên Vô Nhai, nghe thấy anh ta nói vậy, sắc mặt lập tức biến đổi, sau đó đầy vẻ lo lắng nhìn Trần Triệu Dương, sợ anh xúc động một cái sẽ làm thịt Viên Vô Nhai.
"Thiên Diễn Tông? Chưa từng nghe nói đến, anh muốn làm gì với tôi, vậy tôi sẽ lấy cách đó của anh để trả lại anh, rất công bằng”, Trần Triệu Dương lộ ra một nụ cười lạnh lùng tàn nhẫn, nói.
"Chàng trai này, không thể giết Viên Vô Nhai được”, Điền Đại Hà thở dài một hơi, sau đó đi tới, bất đắc dĩ nói.
"Ô? Vì sao?”, Trần Triệu Dương lập tức có chút hiếu kỳ, xem ra Thiên Diễn Tông này có thực lực rất mạnh, anh cũng muốn nghe một chút.
"Thiên Diễn Tông là một tông môn võ đạo, thực lực. cực kì mạnh, hơn nữa Thiên Diễn Tông này có tiếng là bao che khuyết điểm, nếu như cậu thật sự giết Viên Vô Nhai, chỉ sợ ông ta sẽ dốc toàn bộ lực lượng, đến lúc đó cậu sẽ gặp phiền toái”, Điền Đại Hà giảng giải cho Trần Triệu Dương.
Ông ta cũng hận không thể giết Viên Vô Nhai, thế nhưng ông ta không thể bởi vì như thế mà khiến người trẻ tuổi này rơi vào tình cảnh đuổi giết không ngừng nghỉ được.
"Hừ, lần này thì biết chưa, anh không trêu chọc Thiên Diễn Tông bọn tôi được đâu, cho nền, tốt nhất bây giờ anh hãy thả tôi ra”, lúc này Viên Vô Nhai lại trở nên kiêu căng, anh ta cực kì tự tin, chỉ cần mình lôi sư môn của mình ra, căn bản sẽ không có vấn đề gì không giải quyết được.