Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 1055



“Lão già chính là lão già, à, ông ấy từng dạy tôi võ đạo, y đạo, sát đạo, còn rất nhiều thứ nữa, cũng coi như là thầy tôi. Nhưng mà trước nay tôi chưa từng gọi ông ấy  là thầy, ông ấy cũng chưa từng cho tôi gọi ông ấy là  thầy”, Trần Triệu Dương nghĩ ngợi, thuận miệng nói.

Nghe Trần Triệu Dương nói xong, ba người bọn họ đều nhìn nhau. Một người toàn năng như vậy, quả nhiên,  có thể dạy được một thiên tài như Trần Triệu Dương,nhất định không phải người phàm.

Hơn nữa, có thể lấy được một hũ lớn trà trên cây Chu Mẫu, càng không thể là người bình thường, không có tên tuổi gì được.

“Xin hỏi tên của thầy cậu là..", Tạ Đồ hơi thận trọng, Thẩm Tu và Điền Đại Hà đều vểnh tai lên, nghiêm túc lắng nghe.

*À...Cái này tôi cũng không biết, luôn gọi là lão già, không hỏi ông ấy tên gì”, nghe Tạ Đồ hỏi, Trần Triệu Dương cảm thấy hơi lúng túng.

Sống với lão già đó nhiều năm như vậy, lại chưa từng hỏi ông ấy tên gì, thật sự là quá thất bại, có chút mất mặt.

Nghe vậy, ba người họ cảm thấy thật thất bại, lại không biết thầy mình tên gì, học trò như vậy thật không xứng đáng.

“Ba vị tiền bối, đừng nói về tôi nữa, nói về ba người đi. Cơ thể ba người gặp vấn đề gì sao? Có người đồng thời hạ độc ba người? Ai lại có bản lĩnh như vậy?”, tránh cho càng thêm xấu hổ, Trần Triệu Dương vội vàng đổi chủ đề, dẫn vào chủ đề ba người họ đều cảm thấy hứng thú.

Quả nhiên, Trần Triệu Dương nói xong, ba người họ đều sầm mặt lại, cùng nhau im lặng.

Trần Triệu Dương cũng không làm phiền họ, không sốt ruột hỏi tiếp, dù sao đây cũng là chuyện riêng của họ, có nói hay không chính là tự do của họ.

“Thật ra chuyện này cũng không có gì không thể nói được. Hôm nay cậu cũng gặp Viên Vô Nhai rồi đấy, cậu ta từng là đồ đệ của ba chúng tôi, nhưng sau đó lại phản bội sư môn. Trước khi đi, cậu ta đã hạ độc ba chúng tôi, nên bây giờ chúng tôi mới thành như vậy”.

“Ba chúng tôi mất rất nhiều sức mới ép độc trong người xuống, nghĩ nhiều cách rồi, nhưng đều không giải hết độc, chỉ có thể ép xuống, không thể loại bỏ”.

Tạ Đồ thở dài, nói lại đầu đuôi sự việc. Nhưng mà lý do vì sao Viên Vô Nhai phản bội, chuyển qua làm môn hạ của Thiên Diễn Tông thì Tạ Đồ không nói. Đương nhiên Trần Triệu Dương cũng không hỏi câu khiến người ta không thích.

“Ba vị tiền bối, quả thực tôi biết làm sao giải độc trên người ba vị, nhưng mà, trong tay tôi không có lò luyện đan thích hợp và thảo dược cần dùng, vậy nên, không bột đố gột nên hồ”.

Trần Triệu Dương nói rất chắc chắn, sau đó lại bất đắc dĩ.

“Hả? Cần lò luyện đan thế nào? Còn nữa, về thảo dược thì cần thảo dược gì?”, nghe Trần Triệu Dương nói vậy, mắt ba người đều sáng lên, chỉ cần có hy vọng giải được độc là được.

“Vậy đi, tôi đưa toa thuốc cho ba người, ba người xem có thể tìm được những thứ này không. Nếu có thể †ìm được, tôi sẽ luyện thuốc giải độc miễn phí cho ba vị tiền bối, đảm bảo giải hết toàn bộ độc trong người ba vị”, Trần Triệu Dương nói với ba người bằng vẻ mặt đầy tự tin.

“Được, cậu chờ tôi, tôi đi lấy giấy bút”, ba người vô cùng mừng rỡ, Tạ Đồ chạy như bay vào phòng tìm giấy bút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.