Triệu Ngũ có chút khinh thường, nói: “Hơn nữa cậu có tư. cách gì mà ở đây nói chuyện với tôi? Dù cho là Nam Cung Minh Đức tới đây cũng phải gọi tôi một tiếng Ngũ gia! Cậu là cái thá gì chứ?”
“Ngũ gia nói đúng. Mày là cái thá gì chứ?”
“Mày không xứng!”
Đám người xung quanh kích động, đồng loạt lên tiếng.
Trong mắt bọn họ, Trần Triệu Dương chẳng qua chỉ là một tên nhãi nhép, căn bản không có tư cách gì để nói chuyện với Ngũ gia như vậy.
Trần Triệu Dương coi như không có gì, cười cười và nhả một hơi khói, đáp: “Nếu như là ông, thì tôi sẽ bắt ông phải trả giá. Một cái giá rất đảt!”
Trần Triệu Dương nhấn giọng.
“Hừ!"
Triệu Ngũ cười lạnh một tiếng, nói: “Cậu có bản lĩnh gì để bắt tôi phải trả giá chứ?”
Nói rồi, Triệu Ngũ rút ra một khẩu súng, chĩa về hướng Trần Triệu Dương.
“E là cậu cũng không có cơ hội để bắt tôi trả giá
Triệu Ngũ nhảm thẳng về phía đầu Trần Triệu Dương, trên mặt lộ ra nụ cười khinh bỉ.
“Ngũ gia, bản chết hẳn đi”. “Này thì huênh hoang, giết hắn đi”. “Woa, Ngũ gia rút súng ra rồi. Mày chết chắc rồi”.
Đám người xung quanh thấy Triệu Ngũ rút súng chĩa về Trần Triệu Dương lập tức trở nên hào hứng.
Bọn họ liền bộc phát hết những cảm xúc phải kìm nén khi nấy.
Triệu Ngũ nhìn Trần Triệu Dương cười lạnh, nói: “Thăng nhãi, giờ quỳ xuống xin tha, tới lúc bị tôi đánh gãy chân tay thì tôi còn có thể tha cho cậu một mạng”.
Trần Triệu Dương nhìn nòng súng đen kịt, anh dường như chẳng hề để tâm tới nó, tiếp tục nhả một hơi khói và nói: “Tôi từ trước tới nay không thích ai chĩa súng về phía mình”.
“Ngũ gia thích chĩa súng về mày đó thì sao nào?”
Triệu Ngũ cười đáp: “Không lẽ cậu vẫn còn chiêu gì à? Mẹ kiếp, giờ tôi đếm ba tiếng, quỳ xuống cho tôi. Không thì tôi sẽ bản chết cậu”.
“Bai"
Nói rồi Triệu Ngũ bắt đầu đếm ngược.
“Quỳ xuống, tha cho mày một mạng!”
“Haha, tao không tin mày không sợ súng”.
“Một bảo vệ quèn mà dám ăn nói với Ngũ gia như vậy, đây chính là kết cục của mày”.
Đám đông bắt đầu thúc giục. “Hail"
Triệu Ngũ thấy Trần Triệu Dương vẫn tiếp tục hút thuốc, không có chút động tĩnh. Ông ta liền tiếp tục đếm.
“Thằng nhãi, tỏ vẻ trước mặt tôi không có chút tác dụng nào đâu”.
Triệu Ngũ đanh giọng đáp. Trần Triệu Dương liếc mắt, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
“Muốn bản thì bản nhanh lên”, Trần Triệu Dương thản nhiên như không mà đáp.
“Đúng là không thấy quan tài không rơi lệ mà”.
Triệu Ngũ nghiến răng nói. Păng!
Ông ta vừa dứt lời, một tiếng súng lập tức vang lên
Tiếng súng vang lên, tất cả mọi người đều cười thầm, bọn họ đều đang chờ coi kết cục bị bản nổ đầu của Trần Triệu Dương.
Trần Triệu Dương thấy Triệu Ngũ nổ súng, anh đã có chuẩn bị trước rồi.
Trần Triệu Dương luôn tự tin vào tốc độ của mình, với khoảng cách ở đây, anh tin răng mình hoàn toàn có thể né
được phát đạn đó.
Nhưng ngay vào lúc Trần Triệu Dương chuẩn bị né đạn, ánh mắt anh liền lóe sáng.
Ánh sáng sau khi vụt tắt, Trân Triệu Dương nhìn lại cảnh trước mặt.
Vào khoảnh khäc anh nhìn thấy, trong mắt anh lộ một tia kinh ngạc.
Lúc này anh không ngờ mình có thể nhìn rõ hướng bay của viên đạn.
Dường như tốc độ của viên đạn đã chậm lại. Chẳng nhế đây là tác dụng của nhìn xuyên thấu sao? Tất cả những gì lọt vào tầm mắt của anh tốc độ đều sẽ bị chậm lại.
Trần Triệu Dương vốn nghĩ nó chỉ giúp anh mạnh hơn, nào ngờ còn có thêm tác dụng này nữa.
Nhìn rõ hướng bay của viên đạn, Trần Triệu Dương đột nhiên có một ý tưởng táo bạo.
Tiếng súng đã ngưng.
Tất cả mọi người đều nhìn chăm chằm về phía Trần Triệu Dương.
Bọn họ vốn nghĩ răng Trần Triệu Dương trúng đạn và chết rồi.
Ahhl Nhưng khi bọn họ nhìn rõ, tất cả lập tức ngây người. Trên tay Trần Triệu Dương cầm một viên đạn.
Nhìn thấy viên đạn trong tay Trần Triệu Dương bọn họ ngạc nhiên tới mức há hốc miệng.“Cái này...