Sắc mặt Trần Triệu Dương thay đổi, lập tức đánh ra một chưởng để nghênh đón, chưởng của hai người va vào nhau, anh bị luồng sức mạnh kia đẩy về phía sau mấy bước.
Mà Nguyên Thu không thừa thắng xông lên, bày ra †ư thế phòng thủ, hai mắt cảnh giác nhìn Trần Triệu Dương.
“Trân Triệu Dương, không ngờ cậu lại là người như vậy, cho dù có không đánh lại cậu thì tôi cũng phải giết cậu”, mặc dù Thẩm Tu rất lạnh lùng, bình thường không nói nhiều, nhưng lại trọng tình trọng nghĩa. Hiện tại Điền Đại Hà vì thử nghiệm thuốc cho bọn họ mà biến thành dạng này, nên đương nhiên ông ta vô cùng tức giận.
“Trần Triệu Dương, tôi muốn biết là vì sao? Chúng tôi làm gì đắc tội với cậu sao?”, gương mặt Tạ Đồ cũng tràn đầy vẻ bi phẫn, nhìn chòng chọc vào Trần Triệu Dương quát.
“Hai vị tiền bối, tôi không có ý định làm hại tiền bối Điền, các vị nhìn lại ông ấy một chút đi”, trong lòng Trần Dương thấy rất bất đắc dĩ, đáng lẽ ban nấy anh nên nói rõ ràng mọi chuyện trước, ai biết Điền Đại Hà lại hấp. tấp như vậy, ăn luôn loại thuốc kia.
Nghe Trần Triệu Dương nói như vậy, ba người bọn họ. mới chuyển sự chú ý của mình về phía Điền Đại Hà, cảm nhận được hơi thở truyền ra từ trên người ông ta cũng không hề yếu, mà ngược lại càng ngày càng bành trướng, lúc đó bọn họ mới biết mình đã trách nhầm người ta.
“Thế này...Đây là chuyện gì vậy?”, gương mặt của hai người kia đỏ ửng lên, ngượng ngùng nhìn Trần Triệu Dương hỏi.
Bọn họ vô cùng chắc chắn, Điền Đại Hà không hề bị thương, mà hình như còn mạnh hơn so với lúc trước.
Cho nên, việc Trần Triệu Dương hại bọn họ là không hề xảy ra, chỉ do bọn họ hiểu lầm.
“Hai vị tiền bối, độc tố ở trong cơ thể của tiên bối Điền đã ăn sâu bén rễ rồi, loại thuốc mà tôi luyện chế để giải độc có tác dụng hơi mạnh, chính là vì khiến cho độc tố trong cơ thể của ông ấy nhanh chóng tụ lại, sau đó bài xuất ra khỏi cơ thể”.
“Vừa nãy ngụm máu tươi mà tiền bối Điền vừa nhổ ra đó thực ra chính là máu độc, các vị có thể nhìn ngụm máu mà ông ấy phun ra xem”.
Vừa nói, Trần Triệu Dương vừa chỉ ngạm máu độc mà Điền Đại Hà nhổ ra.
Ba người kia nhìn theo hướng ngón tay Trần Triệu Dương đang chỉ, vừa hay nhìn thấy một mảng hoa cỏ bị vũng máu độc của Điền Đại Hà phun trúng lúc này đã hoàn toàn khô héo, không hề còn sức sống bừng bừng như lúc trước nữa.
“Nguyên Thu, còn không mau qua đây xin lỗi sư thúc
của cậu đi, vừa nấy cậu còn dám ra tay với sư thúc của mình, tôi thấy cậu to gan quá rồi”, Thẩm Tu đột nhiên nhìn về phía Nguyên Thu đang đứng bên cạnh xem kịch, mở miệng quát.
Nguyên Thu đang xem kịch hay, dù sao thì chuyện vừa rồi cũng hơi cấp bách, khi ép lui Trần Triệu Dương, anh ta đã phát hiện ra hơi thở của Điền Đại Hà mạnh hơn trước, nên biết sợ là mình đã hiểu lầm Trần Triệu Dương, cho nên, anh ta cũng không ngại nhìn sư phụ và Tạ Đồ bị xấu mặt.
"Thế nhưng anh ta chưa hề nghĩ tới chuyện sư phụ mình lại bảo mình đi xin lỗi, hoang đường nhất chính là, sư phụ còn bảo mình gọi Trần Triệu Dương là sư thúc, sư thúc này ở đâu ra vậy?
Lúc này anh ta đang cảm thấy rất mờ mịt!
“Thất thần cái gì? Còn không mau xin lỗi? Có tin tôi quất cậu không”, Thẩm Tu nhìn thấy Nguyên Thu đang ngẩn cả người ra, dáng vẻ khó hiểu, đột nhiên tức giận, sau đó ông ta chợt đá một phát vào chỗ đầu gối Nguyên Thu.
Nguyên Thu cũng không dám chống cự, bị đạp một phát, chân hơi cong về phía trước, nếu như không phải anh ta phản ứng nhanh thì sợ là đã quỳ rạp xuống đất luôn rồi.
“Sư thúc cái gì chứ? Thầy, cậu ta mới bao nhiêu tuổi, con đã sắp bốn mươi rồi, sao có thể..", Nguyên Thu nhảy vọt ra thật xa, sau đó mới quay đầu nhìn Thẩm Tu nói.
“Đây là bạn vong niên của sư phụ cậu, không phải cậu nên gọi là sư thúc sao?”, Thẩm Tu hừ lạnh một tiếng, sau đó thở phì phì nói.
“Cái này..., nghe sư phụ nói vậy, Nguyên Thu lập tức cười khổ một tiếng, thế này không phải là làm khó anh ta sao, anh ta đường đường là cường giả đỉnh phong võ tông, thế mà phải gọi một người thanh niên hai mươi tuổi là sư thúc, thế này không phải là quá khôi hài sao.