Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 1066



Trần Triệu Dương không nán lại lâu thêm mà nói Tạ Đồ cho mình một chiếc xe, Tăng Kim Lai làm tài xế, hai người rời khỏi đây.

Những gì họ thu hoạch được trong chuyến đi này không thể nói là không lớn, họ được làm quen với ba tiền bối lớn tuổi, làm bạn với một cường giả như Nguyên Thu, mặc dù anh ta không giới thiệu mình làm về cái gì nhưng từ lò luyện đan kia, họ vẫn khẳng định được anh ta là người của Long Tổ, hơn nữa còn nắm trong tay quyền cao chức trọng.

Dĩ nhiên, có được lò luyện đan này, việc tăng thực lực cho bản thân và những người bên cạnh anh cũng được bảo đảm.

“Anh Tăng, anh có muốn tu luyện không?", Trần Triệu Dương đột nhiên hỏi Tăng Kim Lai đang lái xe.

Anh ta đang lái xe rất ổn định thì chợt phanh gấp xe lại làm anh giật cả mình, buồn bực nói: "Anh cũng đã ba mấy tuổi rồi, sao lại chẳng giữ được bình tĩnh thế?”

"Anh Trần, tôi...Giờ tôi tu luyện vẫn kịp sao?", Tăng Kim Lai cố nén sự kích động trong lòng, hơi căng thẳng hỏi anh.

"Nếu người khác dạy anh thì chắc là không kịp, nhưng có tôi đây thì không thành vấn đề, xem anh có muốn hay không thôi", nghe thấy anh ta nói vậy, Trần Triệu Dương lập tức nở nụ cười.

Xem ra Tăng Kim Lai một mực suy nghĩ về chuyện này, có vẻ anh ta cũng từng hỏi những người khác. Đến tuổi của anh ta thì cơ bản là không thể tu luyện được. nữa, vì khung xương đã định hình rồi.

"Tôi... Tôi muốn!", Tăng Kim Lai kích động gật đầu thật mạnh với anh, trả lời.

"Chỉ cần anh muốn học thì tôi sẽ dạy anh, nhưng anh phải suy nghĩ cho kỹ, trên con đường này chỉ có "thực lực mạnh" và "không tu luyện", thực lực yếu chắc chắn sẽ bị người khác giẫm đạp. Hơn nữa, một khi đã bước lên con đường tu luyện thì không thể rút lui, thậm chí muốn trở lại làm người bình thường cũng rất khớ", anh bình thản nhìn Tăng Kim Lai, nói bằng giọng rất nghiêm túc.

"Được, anh Trần, tôi muốn học", Tăng Kim Lai kiên định gật đầu, đương nhiên anh ta biết một khi đã tham gia tu luyện thì phải đi về phía trước, không thể quay. đầu.

Ngoài ra, thế giới của võ giả thông thường đều đây gió tanh mưa máu, nhưng anh ta không sợ, khó khăn lắm mới có cơ hội, nhất quyết không vứt bỏ.

"Ù", Trần Triệu Dương không nói gì thêm, gật đầu rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hai người trở lại chỗ ở của mình, Tăng Kim Lai vốn định đi mở cửa nhưng bị anh gọi lại.

"Để tôi mở", anh giữ chặt Tăng Kim Lai, sau đó đi tới cửa, cắm chìa khóa vào rồi đánh một chưởng ra, tạo. thành một luồng gió nhẹ đẩy mở cửa phòng. -

"Anh đang...", thấy hành động này của Trần Triệu Dương, Tăng Kim Lai khó hiểu hỏi.

"Không có gì, có người bôi gì đó lên chốt cửa, lát nữa tôi sẽ xóa nó đi", anh khoát tay, hờ hững trả lời.

Độc dược nhẹ thế này thì anh có dùng tay không nắm lấy cũng chẳng sao, nhưng anh cũng không nên để. lộ ra rõ ràng như vậy.

Nghe anh nói thế, Tăng Kim Lai lập tức căng thẳng. "Anh Trần, có sát thủ à?", anh ta nôn nóng hỏi.

"Không phải sát thủ, chắc là người của nhà Mộ Dung rồi đây", Trần Triệu Dương mỉm cười, dẫn anh ta đi vào trong sân.

Vốn dĩ nơi ở của nhóm Trần Triệu Dương không phải ở đây, chỗ này Tăng Kim Lai mới vừa chuyển đến vào. hôm qua thôi, không ngờ hôm nay nhà Mộ Dung đã điều †ra ra rồi, còn tìm đến tận nơi, xem ra thực lực của dòng họ đó quả thật không thể khinh thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.