Bọn họ hít một hơi lạnh. Triệu Ngũ cũng ngây người.
Ông ta không hề tưởng tượng được, Trần Triệu Dương lại có thể dùng tay để bắt lấy viên đạn.
Cái này quá thần kì rồi.
Trần Triệu Dương vứt viên đạn xuống, cười nhẹ nói: “Cái này đối với tôi không có tác dụng đâu!”
“Mẹ kiếp!”
Triệu Ngũ nghiến răng mắng nhiếc, ông ta chĩa súng về phía Trần Triệu Dương, chuẩn bị tiếp tục nổ súng.
Păng! Păng! Hai tiếng súng liên tiếp vang lên.
Bọn họ thầm nghĩ, băn hai phát liên tiếp thế này, tên bi3n thái Trần Triệu Dương chắc sẽ không bät được đâu.
Nhưng tới lúc bọn họ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Tất cả đều chết lặng.
Trên tay Trần Triệu Dương đang cầm hai viên đạn
Không còn nghi ngờ gì nữa, dù là bản liên tiếp hai phát cũng không có tác dụng gì với Trần Triệu Dương.
“Mẹ nó, có phải người không vậy?”
“Đạn mà cũng bắt được”.
“Chết tiệt”.
Đám đàn em của Ngũ gia không dám tin vào mắt mình. Ngũ gia thấy vậy, ông ta vẫn muốn tiếp tục nổ súng.
Chỉ là lần này Trần Triệu Dương không định cho ông ta cơ hội nổ súng rồi.
Trần Triệu Dương đã ra tay trước khi Triệu Ngũ định nổ súng rồi.
Động tác của Trần Triệu Dương nhanh vô cùng. Loảng xoảng!
Một giây sau, bọn họ nhìn thấy Trần Triệu Dương cầm chiếc gạt tàn bằng ngọc trên bàn đánh vào đầu Triệu Ngũ.
Triệu Ngũ bị đánh ngã đập xuống bàn.
Bọn họ thấy Triệu Ngũ bị đánh bể đầu, máu tươi liên tục chảy.
Đầu ông ta đập xuống bàn, Trần Triệu Dương liền vươn tay ấn đầu ông ta xuống.
Đầu Triệu Ngũ bị ấn xuống, Trần Triệu Dương cười nhẹ nói: “Tôi đã nói rồi, tôi không thích người khác chĩa súng về phía mình, ông làm như vậy sẽ phải trả giá đó”.
Bịch!
Trần Triệu Dương dứt lời liền tóm đầu Triệu Ngũ và đập. mạnh xuống bàn.
Bàn trà bằng đá cẩm thạch lập tức nứt vỡ.
Triệu Ngũ kêu lên một tiếng thảm thiết.
Đám đàn em của Triệu Ngũ thấy ông ta bị Trần Triệu Dương tóm đầu, thật quá tàn nhẫn mà.
Lúc này, trên mặt Triệu Ngũ đầy máu, phía sau đầu cũng toàn là máu, trông đáng sợ vô cùng.
Hơn nữa, máu vẫn đang tiếp tục chảy Bịch!
Trần Triệu Dương tiếp tục túứm đầu Triệu Ngũ và đập xuống bàn.
Triệu Ngũ đau đớn kêu la thảm thiết. Không ai ngờ được, Trần Triệu Dương lại mạnh như vậy.
Không những có thể tay không bắt lấy đạn, giờ còn trực. tiếp ra tay đánh người.
“Đừng đánh nữa”.
Triệu Ngũ nén cơn đau hét lên: “Có chuyện gì có thể từ từ thương lượng mà”.
Triệu Ngũ bị Trần Triệu Dương khống chế, trong lòng ông †a hiểu rất rõ, con người này không đơn giản chút nào, hơn nữa nếu như Trần Triệu Dương muốn giết ông ta, đây là chuyện dễ như trở bàn tay.
Tên bảo vệ này lại mạnh tới vậy.
Chẳng trách anh dám một mình tới đây, hơn nữa còn không thèm coi ông ta ra gì.
Đây không phải là ngông cuồng, mà là Trần Triệu Dương tin vào năng lực của mình.
Nghe Triệu Ngũ nói vậy, Trần Triệu Dương liền quảng ông †a lên sofa.
A!!!!
Người đẹp vốn đang ngồi cạnh Triệu Ngũ, giờ thấy bộ dạng thảm hại ngày của ông ta liền bị doạ tới mức hét lên, sau đó lập tức nép về một bên.
Trần Triệu Dương ném Triệu Ngũ xuống sofa rồi nhặt khẩu súng dưới đất lên.
Anh ngồi đối diện ông ta, vừa hút thuốc vừa nghịch khẩu súng trong tay.
Triệu Ngũ thấy hành động này của Trân Triệu Dương, nén cơn đau mà nói: “Đại ca, có chuyện gì thì từ từ thương lượng. Đừng có nổ súng.”
Trần Triệu Dương lúc này liền dừng lại, anh cầm súng chĩa về phía Triệu Ngũ, trên mặt lộ vẻ thản nhiên và nói: “Giờ ông có thể trả lời rồi, Nam Cung Yến bị tấn công có phải do ông làm hay không?”