Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 1085



"Tốc độ thật nhanh”, trong đôi mắt của Đằng Hạ hiện lên một vẻ khiếp sợ, bằng bản năng của kẻ mạnh, hắn ta lùi sang bên cạnh, lúc này mới tránh được hai chưởng của Trần Triệu Dương.

Nhưng anh căn bản không hề muốn dừng lại, biết đòn thứ nhất không có khả năng tạo ra tổn thương gì với đối phương, cho nên, sau khi hoàn thành đòn thứ nhất, Trần Triệu Dương không đợi kết quả xảy ra, mà sử dụng chiêu thứ hai ngay lập tức.

Đòn tấn công của anh giống như là nước sông Trường Giang, kéo dài không dứt.

Lần đầu tiên đánh nhau Đằng Hạ đã mất đi quyền chủ động, dưới sự tấn công điên cuồng của Trần Triệu Dương, hẳn ta chỉ có thể miễn cưỡng giữ cho mình không bị thua.

"Thế nhưng loại tình huống này căn bản không có khả năng duy trì thời gian quá dài.

Tục ngữ nói, phòng lâu ắt mất.

Huống chỉ, Đằng Hạ cảm giác hai cánh tay và hai chân của mình, hễ cứ va chạm với Trân Triệu Dương thì sẽ vô cùng đau đớn, thậm chí hắn ta còn nghỉ ngờ có phải xương cốt của mình đã bị anh đập nát hay không.

Trước kia, hắn ta vô cùng hài lòng với cường độ thể chất của mình, dù sao, võ đạo tông sư có thể rèn luyện thân thể, bình thường cho dù không cần chân khí, chỉ có mỗi sức mạnh của thể chất thôi, cũng đủ để hắn ta nghiền ép võ đạo tông sư rồi.

Cho dù là một số võ đạo tông sư, hắn ta cũng có thể đánh bại chỉ bằng thể chất.

Cho tới nay, Đằng Hạ đều cho rằng thể chất của mình đã đến giới hạn cực mạnh rồi.

"Thế nhưng hôm nay cảm nhận được sức mạnh thể chất kinh khủng của Trần Triệu Dương, Đằng Hạ hoàn †oàn luống cuống, hắn ta không thể ngờ rằng trên đời này lại có người có thể chống lại mình chỉ dựa vào thể chất.

Đúng vậy, từ lúc bắt đầu chiến đấu, Trần Triệu Dương đã không dùng chân khí, mà chiến đấu bằng sức mạnh thể chất đơn giản nhất của mình.

Chiến đấu với Đằng Hạ khiến Trần Triệu Dương cảm giác vô cùng thoải mái, anh chưa từng có cảm giác thoải mái như thế bao giờ, có thể gọi là đánh nhau nhẹ nhàng vui vẻ.

"Đáng chết, chết đi cho tôi”, Đăng Hạ cảm nhận được sự mạnh mẽ của Trần Triệu Dương, hắn ta biết, chỉ sợ là đối phương đang lấy hắn ta ra để đùa nghịch, cho nên, sau khi nổi giận, Đằng Hạ đột nhiên cảm hai tay vào. bên hông mình, sau đó giơ lên, một làn gió tanh nhàn nhạt lao ra.

Mặc dù Trần Triệu Dương vẫn luôn ở trong hưng phấn, nhưng cũng nhận thấy hành động khác thường của Đằng Hạ, anh không hề do dự mà nín thở, đồng thời hai tay tạo ra một trận gió lớn, đánh tan những cơn gió †anh kia.

"Phản ứng thật nhanh, chỉ là, cậu cho rằng độc này chỉ tiến vào qua đường hô hấp thôi sao?”, Đằng Hạ nhìn thấy hành động của Trần Triệu Dương thì cười lạnh một tiếng, sau đó đánh về phía anh từ trên xuống dưới giống như một con diều hâu.

Hiển nhiên, ở trong nhận thức của hẳn ta, chắc chắn lúc này Trần Triệu Dương đã bị trúng độc của mình, bây giờ vẫn còn đứng, chẳng qua là bởi vì kiên cường mà thôi.

Cảm nhận được hành động của Đằng Hạ, Trần Triệu Dương cười lạnh một tiếng, không hề nhúc nhích, chờ đến khi hai tay của Đăng Hạ sắp đập lên đỉnh đầu thì anh liền đột ngột xoay người, đạp mạnh chân một cái, cả người lướt qua bên cạnh Đằng Hạ, ngay sau đó, không. đợi hắn ta kịp phản ứng, anh đã nện mạnh một cú đấm lên chỗ hiểm của hắn ta.

Đằng Hạ căn bản không nghĩ tới thế mà Trần Triệu Dương lại đột nhiên phản kích, hơn nữa còn phản kích hung ác như vậy, trong phút chốc không kịp quan sát, đã bị Trần Triệu Dương đánh trúng, ngay lập tức hắn ta cảm giác được một chân khí kinh khủng chui vào trong cơ thể của mình, bắt đầu điên cuồng phá hư kinh mạch và cơ thể của hắn ta.

"Đáng chết, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Quái thai từ đâu tới vậy?”, Đằng Hạ hoàn toàn không thể ngờ rằng thế mà trên đời này còn có võ giả quái dị như vậy, đúng thật là một con nhím gai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.