Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 1093



“Không phải chứ, cậu có nhiều tiền như vậy, vẫn còn cần mấy ngàn đồng tiền lương này sao?”, nghe thấy Trần Triệu Dương nói vậy, hai mắt Nguyên Thu bỗng nhiên mở to, sau đó nói với vẻ tức giận.

"Có tiền hay không là chuyện của tôi, có phát tiền lương hay không là chuyện của anh. Tôi làm việc thì cũng phải trả tiền công chứ", Trần Triệu Dương cười nói, người này đã muốn kéo anh nhập cuộc từ lâu rồi, dù có thế nào cũng phải khiến cho anh ta cảm thấy ngột ngạt.

“Tiền lương thì không có nhưng mà tôi vừa mới nhận được một tin tức”, đúng lúc này, điện thoại của Nguyên "Thu bỗng nhiên vang lên, sắc mặt của anh ta chợt thay đổi, nhìn về phía Trần Triệu Dương rồi nói.

“Tin tức gì?”, nhìn thấy vẻ mặt Nguyên Thu thay đổi, Trần Triệu Dương bỗng nhiên căng thẳng, lập tức hỏi.

“Mộ Dung Phong đã tới thành phố Nam Hải”, ánh mắt của Nguyên Thu tràn ngập sự phẫn nộ, nhà họ Mộ Dung này càng ngày càng càn rỡ, vậy mà dám làm việc một cách trắng trợn như vậy.

“Cái gì?”, nghe thấy lời nói của Nguyên Thu, vẻ mặt của Trần Triệu Dương chợt thay đổi, đột nhiên đứng dậy rồi đi ra ngoài.

"Cậu đừng có gấp, sau khi người của chúng ta nhận được tin tức, bọn họ đã bắt đầu bảo vệ những người ở bên cạnh cậu rồi. Hơn nữa, bây giờ cậu có muốn đi cũng phải có chuyến bay thì mới đi được. Chúng ta hãy đến sân bay, tôi sẽ chuẩn bị thật tốt những thứ này cho cậu khi ở trên đường, cậu có thể lên thẳng máy bay để rời đi". 

Nhìn thấy sắc mặt khó coi của Trần Triệu Dương, Nguyên Thu cười khổ và nói.

“Được”, anh hít một hơi thật sâu, kìm nén sự tức giận ở trong lòng.

“Các tiền bối, bên chỗ tôi có việc cần làm, phải trở về Nam Hải trước rồi”, Trần Triệu Dương lập tức chắp tay với bốn ông lão.

"Trần Triệu Dương, cậu đừng có gấp, nhà họ Mộ Dung không thể ngang nhiên làm ra loại chuyện này. Hơn nữa, có Long tổ bảo vệ, nhà họ Mộ Dung sẽ không Tìm ra được điểm đột phá một cách dễ dàng như vậy. Có cần đến chúng tôi thì cứ mở miệng, chỉ cần không chê mấy bộ xương già này của chúng tôi là được".

Bạch Vệ Hiần là người lên tiếng đầu tiên, ông ấy là người đã bước nửa bước chân xuống điện Diêm Vương, chính Trần Triệu Dương là người kéo ông ấy trở lại, cho. dù bây giờ anh muốn cái mạng già này của ông ấy thì ông ấy cũng sẽ không từ chối.

“Đúng vậy, tuy rằng mấy ông lão chúng tôi đã già rồi nhưng mà chúng tôi vẫn còn dư sức”, Điền Đại Hà cũng gật đầu, vô cùng đồng tình mà nói.

Tuy rằng Thẩm Tu và Tạ Đồ không nói gì nhưng ánh mắt rất kiên định, hiển nhiên là ủng hộ Trần Triệu Dương.

“Cảm ơn”, anh gật đầu, rất biết ơn sự ủng hộ của mấy vị tiền bối này. 

“Thầy với ba vị tiền bối không cần nói thêm nữa, bây giờ con sẽ dẫn Trần Triệu Dương rời đi", Nguyên Thu biết Trần Triệu Dương đang sốt ruột liền nói với bốn người bọn họ.

“Đi đi, nếu có chuyện gì thì lập tức gọi điện thoại tới đây. Nếu cần, bốn người chúng tôi sẽ đi xem nhà họ Mộ Dung”, lúc này Thẩm Tu bỗng nhiên lên tiếng, giọng điệu vẫn lạnh lùng như trước.

“Thầy ơi, thầy không cần làm gì hết, thầy yên tâm giao việc này cho bọn con, nếu thật sự đến mức đó, chúng con sẽ nhờ mọi người ra tay”, nghe thấy lời nói của thầy, Nguyên Thu hoảng sợ, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng lên tiếng khuyên nhủ.

Sau đó ba người Trần Triệu Dương rời khỏi nhà họ Bạch, vốn dĩ Tăng Kim Lai muốn lái xe nhưng Trần Triệu Dương lại ngồi luôn vào ghế lái.

"Hai mươi phút nữa có chuyến bay đi qua thành phố Nam Hải, tôi đã kết nối với người của sân bay rồi, sẽ dừng ở thành phố Nam Hải một lát, lúc đó cậu có thể xuống máy bay", trong khi Trần Triệu Dương lái xe phóng. nhanh về phía sân bay, Nguyên Thu đã sắp xếp xong tất cả mọi thứ. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.