Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 1103



"Cảm giác không tệ đúng không? Ông phải hiểu một điều rằng, sự kiên nhẫn của tôi có hạn, nếu hết kiên nhãn thì tôi sẽ không cho ông thêm cơ hội nào đâu, tôi sẽ cho. ông trải nghiệm sự đau đớn tột cùng đến chết”, Trần Triệu Dương cười khẩy, không hề nương tay.

Anh rất nhạy cảm với mùi máu, trên người Liên Quần này có một lượng sát khí vô cùng nồng nặc, mùi máu cũng rất rõ ràng, chắc chắn không ít người đã chết dưới tay Liên Quần, ông ta cũng hoàn toàn không phải hạng người hiền lành gì.

Thế nên, lúc đối phó với một kẻ như ông ta không cần phải giữ lễ nghĩa, có thủ đoạn gì cạy được miệng ông ta ra thì cứ dùng.

Cảnh tượng này không nên cho Nam Cung Yến và những người khác nhìn thấy nên anh bảo đám người Giang Tử Phong đã khôi phục dẫn họ ra sau biệt thự.

Không lâu sau, trong sân chỉ còn lại hai người Trần Triệu Dương và Liên Quần.

"Thôi, nói được rồi, tôi muốn nghe sự thật, ông mà nói dối nữa là biết hậu quả rồi đấy", anh nhếch môi nở một nụ cười tàn nhẫn, sau đó điểm mấy cái lên người ông ta.

"Nằm mơ đi, tra tấn có thế này thôi mà cũng mong cạy được miệng tôi à, đúng là quá ngây thơ!", Liên Quần cười lạnh, giễu cợt nói.

"Hy, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt", Trần Triệu Dương lắc đầu tỏ ra bất đắc dĩ, sau đó anh chìa tay ra, nhẹ nhàng vỗ vài cái lên người Liên Quần.

"Á...", ông ta đau đớn hét lên, trong mắt tràn đầy nỗi sợ hãi.

Vừa rồi ông ta cảm nhận được rất rõ, Trần Triệu Dương chỉ nhẹ nhàng vỗ mấy cái thôi mà ông ta đã cảm giác được nỗi nhức nhối mãnh liệt truyền đến từ sâu trong linh hồn.

"Đừng nôn nóng, tôi sẽ rất dịu dàng", anh khế mỉm cười, cầm một miếng thủy tỉnh bên cạnh lên, nhẹ nhàng quét qua đầu ngón tay ông ta.

"A a... Á... Á..., Liên Quần đã sắp sụp đổ, cơn đau này thật sự hành hạ ông ta đến tận xương tủy, ông ta chưa từng nghĩ rằng có thứ gì quét qua ngón tay lại đau đến vậy.

Phải biết rằng, cho dù bị gấy ngón tay thì ông ta cũng không thấy đau như thế, da chưa bị rách mà đã đau đến chết đi sống lại rồi.

"Tôi nói, tôi nói, dừng lại đi!”, thấy Trần Triệu Dương còn muốn tiếp tục, Liên Quần lập tức trợn trừng hai mắt, điên cuồng hét lên.

Anh vẫn không dừng lại, dùng miếng thủy tinh trong †ay rạch xuống đầu ngón tay ông ta.

"Ưm ưm...", hai mắt Liên Quần đỏ như máu, ước gì được cần lưỡi tự sát, nhưng giờ đây đến cả sức để cắn lưỡi ông ta cũng không có, chỉ có thể tiếp tục chịu đựng.

Trần Triệu Dương không hề có ý định dừng tay, rạch hết ngón này đến ngón khác, vừa rạch vừa nói: "Đừng lo, thật ra ông chẳng bị thương gì đâu, chỉ là bị trầy ngoài da thôi. Sở dĩ ông có cảm giác như vậy là vì tôi đã tăng độ nhạy với cảm giác đau của thần kinh lên hai mươi lần, vì vậy dù chỉ chạm vào ông thì ông cũng cảm giác được cơn đau như kim châm muối xát".

Lúc này Liên Quần đã hoàn toàn kiệt sức, nghe anh nói xong mới hiểu ra tại sao mình lại thấy đau dữ dội đến vậy.

Trần Triệu Dương này chính là một con ác quỷ, hơn nữa lại còn là một con ác quỷ không nói phải trái, ông ta đã chịu thua rồi mà còn không chịu bỏ qua cho ông ta nữa.

Sau cùng, Trần Triệu Dương rạch cả mười đầu ngón tay của Liên Quần rồi mới dừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.