Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 1104



Lúc này, Liên Quần có dấu hiệu triệu chứng hư thoát, toàn thân không có nổi một chút sức lực nào, thậm chí còn không có sức để mở mắt, não bộ thì trống rỗng.

“Được rồi, đừng có giả vờ chết, trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi đi. Nếu trả lời tốt thì tôi sẽ làm cho cơn đau ít đi vài lần”, Trần Triệu Dương chuyển một tia chân khí cho ông ta để ông ta có thể hồi phục một chút sức lực rồi sau đó hỏi tiếp.

"Cậu chính là ma quỷ, ha ha, tôi nghĩ sai lầm lớn nhất của Vu Thần Giáo chúng tôi là đi chọc vào một người như cậu. Tôi có linh cảm, có lẽ cậu là người sẽ hủy diệt cơ nghiệp trăm năm của Vu Thần Giáo chúng tôi", Liên Quần giống như đã chấp nhận số mệnh, tự mình chế giễu.

Trần Triệu Dương không làm phiền ông ta mà để ông †a tiếp tục nói.

"Tôi là một hộ pháp của Vu Thần Giáo, ở trong Vu Thần Giáo có hơn ba mươi hộ pháp giống như tôi. Phía trên chúng tôi là các trưởng lão, có tất cả chín vị trưởng lão. Ngoài ra, còn có năm vị phó giáo chủ, một vị giáo chủ, tôi đã nói thực lực của tôi chỉ thuộc tầng chót của Vu Thần Giáo thì chắc chắn không phải là nói đùa”, lúc. này Liên Quần lên tiếng.

“Được rồi, tôi đã nói tất cả những gì nên nói, đừng động vào tôi, hãy để tôi yên lặng mà chết đi”, Liên Quần nói xong những lời đó liền nhắm mắt nằm ở nơi đó chờ chết. 

“Này, ông giả vờ chết đấy à? Tôi còn có chuyện muốn hỏi ông”, Trần Triệu Dương thấy ông ta như vậy thì quát lên.

"Hả? Tại sao tôi vẫn chưa chết? Không phải tôi sẽ bị cổ trùng cắn nuốt mà chết sao?", sau khi Liên Quần im lặng chờ vài giây nhưng vẫn không có động tĩnh gì, lập tức hỏi với vẻ nghỉ ngờ.

“Ông nói những thứ này sao?”, lúc này, Trần Triệu Dương bỗng nhiên vươn tay ra, giữa hai ngón tay kẹp một con sâu giống như ấu trùng đang ở dạng nửa trong suốt, nhưng mà bây giờ nó đã chết rồi.

“Cái này... Cậu lấy nó ra khỏi người tôi từ khi nào. vậy?”, Liên Quần nhìn thấy thứ này thì trợn tròn mắt, đừng nhìn lúc nấy Trần Triệu Dương tra tấn ông ta như thế chứ thật sự còn không chấn động bằng việc con cổ trùng này bị lấy ra ngoài.

"Rất đơn giản, lúc chụp lấy ông thì tôi đã lấy nó ra từ miệng vết thương của ông", Trần Triệu Dương chỉ vào. chỗ bị thương trên người của Liên Quần rồi nói một chuyện cực kỳ nhạt nhẽo.

Thật ra, lúc nấy Trần Triệu Dương đã phát hiện ra sự †ồn tại của con cổ trùng này, mặc dù anh làm tăng cảm giác đau đớn và độ nhạy thần kinh của Liên Quần lên gấp hai mươi lần, nhưng anh cũng nhân cơ hội dùng chân khí bao vây lấy con cổ trùng này rồi lấy ra khỏi cơ thể của ông ta.

"Ha ha... Ha ha...", nghe thấy những lời này của Trần Triệu Dương, Liên Quần chợt cười lớn, nỗi đau được giải thoát và khao khát được sống đều có lẫn trong tiếng cười của ông ta.

Nghe thấy tiếng cười đau khổ nhưng lại nhẹ nhõm của Liên Quần, Trần Triệu Dương bỗng nhiên im lặng.

Anh tin con người đều muốn làm người tốt, không ai muốn trở thành người xấu và không có người nào sinh ra đã là người xấu, tất cả đều là do cuộc sống ép buộc. Mà Trần Triệu Dương cũng đã tiếp nhận được mánh khóe kiểm soát con người của Vu Thần Giáo rồi.

Loại cổ trùng này có tên là Phệ Tâm Cổ, một khi người bị hạ cổ biết được kí chủ nói ra hoặc làm điều gì đó có hại cho chủ nhân thì chắc chắn người đó sẽ phải chịu nỗi đau mà Phệ Tâm Cổ gây ra, cuối cùng các cơ quan nội tạng sẽ bị ăn hết.

Và lý do mà Liên Quần không dám nói ra những điều này chắc chắn có liên quan đến Phệ Tâm Cổ, còn về sau sở dĩ lại nói ra thì chính là do phương pháp tra tấn của anh.

Khi đó, Liên Quần thật sự muốn chết, cho nên ông ta mới nói thẳng ra.

"Được rồi, đã cười đủ chưa? Nếu cười đủ rồi thì hãy nói về chuyện đó tiếp đi. Dù sao thì bây giờ ông cũng không còn điều gì phải kiêng dè nữa, không cần phải... Vì một cái Vu Thần Giáo chó má kia mà đưa tính mạng của mình ra như vậy", đợi đến khi tiếng cười Liên Quần nhỏ xuống, lúc này Trần Triệu Dương mới lên tiếng hỏi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.