Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 1109



Đây là lần đầu tiên Nam Cung Yến gọi anh như vậy, xem ra cô đã hoàn toàn chấp nhận anh rồi.

Nghĩ đến đây, lòng Trần Triệu Dương lập tức nóng như lửa.

Phải biết rằng, bây giờ anh đã đột phá đến võ đạo  tông sư, đồng nghĩa với việc anh có thể...

Trần Triệu Dương nóng cháy nhìn Nam Cung Yến, khao khát được ôm cô lên phòng ngay bây giờ.

"Cẩu độc thân chúng ta hâm mộ chết rồi!" "Rải cơm chó ngay trước mặt mọi người cơi" "Bớt ngược chó giùm đi nha!"

Thấy dáng vẻ của Nam Cung Yến và Trần Triệu Dương, Tuyên Hoàng và những người khác có việc ra ngoài cực kỳ ghen tị, ước gì có thể thay thế với người ta.

Giang Tử Phong thì hét âm lên, rõ ràng là họ cũng chúc phúc cho hai người.

"Hừ, lát nữa tôi sẽ kiểm tra tiến độ tu luyện của mấy người, không làm tôi hài lòng thì để xem tôi sẽ trị mấy. người thế nào!", sự dịu dàng lãng mạn vừa hiện lên đã bị cắt ngang, Trần Triệu Dương kêu khổ thấu trời, tức giận trợn trắng mắt nhìn đám người kia.

Nghe thấy anh nói vậy, họ lập tức biến sắc mắt, nhanh chóng lủi đi.

Nhóm Từ Tịnh Nhã cũng mau chóng vào nhà, quấy rầy thế giới của Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến vào. lúc này chắc chắn không phải là một lựa chọn sáng suốt.

Giờ thì sao Nam Cung Yến có thể không biết xấu hổ tiếp tục dựa vào lòng anh được? Cô lập tức đẩy anh ra, hờn dỗi nói: "Tại anh hết, họ nhìn mà cười cho".

"Thẹn thùng gì nữa, chúng ta là vợ chồng lâu rồi mà, cho chồng hôn cái nào", khó khăn lắm mới có cơ hội được Nam Cung Yến chủ động, anh lập tức kéo cô vào lòng.

"Ôi, anh thả ra, nhiều người đang nhìn kìa!", bị hành động của Trần Triệu Dương làm cho giật mình, theo phản xạ cô muốn giãy giụa nhưng cuối cùng vẫn không. thể thoát ra khỏi hai cánh tay của anh.

"Vợ ơi, anh nhớ em quá!", Trần Triệu Dương cúi đầu nhìn cánh môi anh đào đỏ thắm của Nam Cung Yến, lòng anh rung động, hôn xuống.

Nam Cung Yến cũng không ngờ tới anh sẽ có hành động như vậy, tâm trí trở nên mơ hồ, phản ứng của cô vào trong mắt anh lại trở thành ngầm đồng ý nên anh cũng không khách sáo nữa.

Khi môi hai người chạm vào nhau, ban đầu Nam Cung Yến còn hơi kháng cự nhưng dần dần cũng bị sự nhiệt tình của Trần Triệu Dương đốt cháy, hai người âu yếm nhau mà quên mất mình đang ở trước cửa biệt thự.

"Khụ khu...

Ngay khi nụ hôn của hai người trở nên kịch liệt, đột nhiên có một tiếng ho vang lên.

Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến đang chìm đắm trong ngọt ngào chợt bừng tỉnh, cô đẩy anh ra, chạy thẳng vào trong biệt thự.

"Trời đất, ai vậy hả? Không biết quấy rây người khác thì sẽ xui xẻo à?", đang hôn sướng thì bị tiếng ho làm phiền, Nam Cung Yến cũng chạy mất, Trần Triệu Dương lập tức nổi giận, quát mắng không hề nể nang ai.

"Xui xẻo? Con nói ai sẽ xui thế?", lúc Trần Triệu Dương nhìn qua, người vừa nói lại trêu chọc anh.

"Tôi nói...A, chủ...Chủ tịch, sao chú lại đến đây?", nghe thấy lời đùa cợt ấy, Trần Triệu Dương không nghĩ ngợi gì mà tiếp tục nói, nhưng khi nhìn thấy người đó là  ai thì miệng lại lắp bắp.

"Cháu nói chủ tịch bị xui xẻo à?", Nam Cung Minh a. Đức bực mình nhìn anh, không vui nói.

"Không...Không phải, cháu không nói chủ tịch bị xui xẻo, cháu nói chú bị...Không phải, cháu không có nói chú bị xui xẻo. Ôi, cái miệng cháu này, chẳng biết sao hôm nay lại vậy!",

Trần Triệu Dương cuống cuồng giải thích, suýt thì nói thật.

"Hừ, đừng nói linh tỉnh nữa, chẳng lẽ cháu muốn tiếp đãi chú ở đây?", thấy dáng vẻ bối rối của anh, Nam Cung. Minh Đức hừ lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.