Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 1112



Đây là lần đầu tiên Trần Triệu Dương ngồi trong xe của Nam Cung Minh Đức, hiện tại, trong tay anh có tiền, rất nhiều tiền nhưng anh lại không mấy để ý đến chuyện hưởng thụ cuộc sống.

Ngồi trên chiếc xe này quả thật rất thoải mái, không hề nghe thấy một chút tạp âm nào từ bên ngoài, xe chạy cũng cực kỳ vững chãi, không có quá nhiều cảm giác xóc nảy.

“Bố, chiếc xe này bố mua ở đâu thế?”, Trần Triệu Dương nghĩ là làm, dù sao anh cũng không phải người thiếu tiền, vậy nên anh trực tiếp hỏi Nam Cung Minh Đức.

“Đây là Rolls-Royce, cũng không phải là loại xe quý hiếm gì, giá bán tâm hơn mười triệu. Nhưng mà chiếc xe này không thích hợp với thanh niên các con, để bố cho con cái danh thiếp, sau đó con có thể đi xem mấy mẫu siêu xe, không phải người trẻ tuổi các con đều thích chạy siêu xe sao?”, Nam Cung Minh Đức lấy ra một tấm danh thiếp ở trên nóc xe đưa cho Trần Triệu Dương.

“Bố, thật ra con không thích dùng siêu xe lắm, có loại xe nào chạy ổn định hơn không?”, Trần Triệu Dương vừa nghe đến siêu xe đã lắc đầu, anh không có chút hứng thú nào đối với xe thể thao.

Hằng năm liếm máu trên lưỡi đao, anh vẫn thích xe việt dã nhất, nhưng mà bây giờ có tiền rồi, cũng không thể dùng cái loại xe việt dã cũ nát ấy nữa, dù sao cũng phải chọn loại nào có đẳng cấp một chút.

“Không sao, anh ta không chỉ có những dòng xe xa xỉ, loại xe nào anh ta cũng có, con muốn kiểu gì thì cứ  nói với anh ta là được”, Nam Cung Minh Đức lắc đầu, sau đó giới thiệu cho anh.

“Tốt quá rồi, cảm ơn bổ”, Trần Triệu Dương lập tức vui vẻ, mặc dù anh đã có một chiếc Land Rover do bố của Từ Tịnh Nhã tặng nhưng tính năng của chiếc xe này khá kém, hơn nữa còn chưa trải qua cải tạo, khi ngồi trên xe không mấy dễ chịu.

Nam Cung Yến ngồi bên cạnh ném cho hai người kia một ánh mắt xem thường, hình như bọn họ đã quên mất sự †ồn tại của cô rồi đúng không?

Hơn nữa, từ khi nào mà Trần Triệu Dương lại thân thiết với bố cô như vậy? Lại còn trực tiếp gọi bố của cô là bố luôn, thật khiến cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn.

Nhưng mà, cô cũng đã hoàn toàn chấp nhận Trần Triệu Dương, tất nhiên là không có gì phải phản đối.

Xe chạy đến vùng Nam Sơn của thành phố Nam Hải, nơi này cũng thuộc vùng ngoại ô thành phố, nhưng lại nằm ở hướng ngược lại với Lộc Minh Sơn, chỗ của hồ Lộc Minh.

Rất nhiều người giàu có thích mua biệt thự ở nơi này, cho nên, ở đây có một khu biệt thự cực kỳ rộng lớn, thuộc về những công ty khác nhau với vô số kiến trúc đa dạng, nhiều công ty lựa chọn xây dựng biệt thự ở đây cũng đủ để chứng minh vị trí nơi này không tầm thường.

“Được rồi, chuẩn bị đến nơi rồi”, chiếc xe rế vào một hướng, đi thẳng vào trong Nam Sơn, lúc này, Nam Cung Minh Đức nói.

Nhưng Trần Triệu Dương ngồi trong xe lại nhíu mày, bởi vì anh phát hiện ra, Nam Sơn quả thật là một vùng đất có phong thuỷ tốt, núi bao quanh sông, hình dáng tựa như một con rồng đang uốn lượn, một nơi như thế này rất dễ xuất hiện nhiều nhân tài kiệt xuất.

Mà điều khiến cho anh nhíu mày tất nhiên không phải là chuyện này, mà là vùng đất có hình dáng rồng uốn lượn của nơi đây đang dần dần có xu hướng bị biến đổi thành hình rồng vây hãm, nếu như địa thế rồng vây hãm hoàn thành quá trình biến đổi, chỉ sợ vận mệnh của người dân nơi đây sẽ ngày càng kém đi, bởi vì đặc điểm của địa thế rồng vây hãm là hút lấy vận mệnh của nơi sinh ra nó.

Một người có thể tiến xa bao nhiêu, phụ thuộc rất nhiều vào vận mệnh.

Vốn Trần Triệu Dương cũng không quá tin tưởng vào loại chuyện mang tính tâm linh, nhưng mà hôm nay được tận mắt nhìn thấy, anh mới hiểu được, sự tồn tại này là hợp lý, nếu như vận mệnh thực sự tồn tại, vậy những kiến thức siêu hình mà anh học được trước đó đều là sự thật.

“Sao vậy? Anh có chỗ nào không thoải mái sao?”, Nam Cung Yến vô cùng hiểu rõ Trần Triệu Dương, nhìn thấy dáng vẻ nhíu mày của anh, trong lòng Nam Cung Yến biết nhất định đã xảy ra chuyện gì đó nên cô trực tiếp hỏi anh. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.