"Thăng nhóc thối, tại sao cháu có thể nói thầy của mình như vậy? Nếu đổi thành người khác, ông sẽ cho người đó biết tay, lần sau không được nói như vậy nữa", vẻ mặt của Nam Cung Thành chợt thay đổi rồi rất nghiêm túc nói với Trần Triệu Dương.
“Vâng, ông nội, sau này cháu sẽ cẩn trọng từ lời nói đến việc làm của mình. Nhưng mà cuối cùng thì thầy của cháu là người như thế nào?”, Trần Triệu Dương thực. sự rất tò mò, nghe từ trong lời nói của Nam Cung Thành thì thầy của anh là một người rất tài giỏi.
“Ông ấy sao, là một người đầu đội trời chân đạp ánh mắt của Nam Cung Thành hiện lên vẻ như đang hồi tưởng, sau đó nhẹ nhàng mà nói.
Đúng lúc này, điện thoại của Trần Triệu Dương bỗng nhiên vang lên, anh nhìn về phía màn hình điện, đột nhiên trong lòng chấn động, lập tức cầm điện thoại lên với vẻ mặt nghiêm túc.
“Chú Vinh, có chuyện gì vậy?”, Trần Triệu Dương vô cùng lo lắng, vội hỏi.
“Trần trưởng lão, tôi là người thuộc tổ giám sát của Long Tổ. Tỏi phó Vinh Dương và Phạm Thanh Thanh đã hy sinh vì nhiệm vụ rồi”, ở đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói vô cùng xa lạ.
“Cái gì?”, nghe thấy vậy, khuôn mặt của Trần Triệu Dương lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Nghĩ đến cảnh lần đầu tiên gặp Vinh Dương và Phạm Thanh Thanh, trong lòng Trần Triệu Dương cảm thấy khó chịu.
“Vậy ba người áp giải Mộ Dung Phong thì sao?”, anh hít một hơi thật sâu, đè nén sát khí đang dâng trào ở trong lòng, giọng nói nặng nề vang lên.
“Tất cả đều bị bắt đi”, dường như người đối diện nhận thấy được cảm xúc của Trần Triệu Dương, lập tức nói một cách dè dặt.
“Chết tiệt, khốn kiếp, chó chết, quá kiêu ngạo, vậy Long Tổ muốn làm gì?”, Trần Triệu Dương tức đến mức sắp nổ tung, lúc này kìm nén sát ý ở trong lòng lại và hỏi.
"Trần trưởng lão, đối phương làm việc rất chuyên nghiệp, không để lại chứng cứ gì cho chúng ta, hơn nữa nhà họ Mộ Dung vừa mới thông báo Mộ Dung Phong đã phản bội nhà họ Mộ Dung, cho nên không còn quan hệ gì với nhà họ nữa", người ở đầu dây bên kia cười khổ rồi bất lực nói.
"Cái gì? Không phải những lãnh đạo của Long Tổ đều tin đấy chứ?", nghe thấy đối phương nói như vậy, trong lòng Trần Triệu Dương khỏi phải nói là có bao nhiêu khó chịu.
"Không tin thì làm sao đây? Chẳng lẽ vì vậy mà thật sự đi tiêu diệt nhà họ Mộ Dung sao?", cảm nhận được sự tức của Trần Triệu Dương, giọng nói tràn ngập sự bất lực của đối phương vang lên.
“Được, tôi hiểu rồi, có việc gì cần thì cứ nói với tôi”, Trần Triệu Dương gật đầu, anh không tranh cãi nữa mà ghi nhớ chuyện này thật kỹ ở trong lòng. “Vâng, Trần trưởng lão”, người ở bên kia đáp lại rồi cúp máy.
“Trần Triệu Dương, có chuyện gì vậy?”, thật ra thì từ vẻ mặt của Trần Triệu Dương vừa gọi điện thoại, bọn họ đã đoán được, hẳn là có chuyện rồi.
“Mộ Dung Phong chạy trốn”, Trần Triệu Dương nói lại với bọn họ về chuyện vừa rồi, Mộ Dung Phong này đã bỏ. trốn thì không có bằng chứng cho thấy nhà họ Mộ Dung ra tay với nhà họ Nam Cung, cũng không có cách nào chứng minh rằng nhà họ Mộ Dung thông đồng với Vu Thần Giáo.
Nói cách khác, tất cả những gì mà Trần Triệu Dương làm trước đây đều vô ích.
"Nhà họ Mộ Dung này vẫn không biết xấu hổ như vậy. Theo như cách làm của nhà họ, tổn thất lần này rất nặng nề, e là sẽ không bỏ qua cho cháu, cháu đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?", Nam Cung Thành lập tức nói với Trần Triệu Dương với vẻ mặt lo lắng.
Hiển nhiên, ông cụ hiểu rất rõ về nhà họ Mộ Dung, nếu bọn họ nuốt trôi cục tức này thì sẽ không phải nhà họ Mộ Dung nữa.
“Khi trở về, cháu sẽ bắt tay vào chuẩn bị. Nếu bọn họ đến lần nữa, cháu sẽ không...Cho bọn họ cơ hội chạy. trốn nữa”, trong ánh mắt của Trần Triệu Dương hiện lên sự lạnh lếo, hung ác mà nói.