Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 1125



Sở dĩ Trần Triệu Dương truyền Tiêu Dao Bộ cho Tật Phong, cũng là bởi vì Tật Phong là người nhạy bén nhất  trong mấy người bọn họ, tu luyện bộ thân pháp này vừa. vặn phù hợp, lại càng tăng thêm sức mạnh.

Nghe thấy Trần Triệu Dương khích lệ, Tật Phong lập †ức cười vui vẻ, hiển nhiên sự khích lệ của Trần Triệu Dương còn quan trọng hơn bất kì điều gì.

“Đại ca, thực lực của em là cao nhất, bây giờ em cũng đã là hậu thiên đại thành rồi”, ngay lúc này, Hắc Kiện không cam lòng yếu thế nói.

“ồ?”, Trần Triệu Dương sửng sốt, anh cũng không chú ý tới, bây giờ nhìn một chút, quả nhiên thực lực của Hắc Kiện đã đạt đến hậu thiên đại thành, tuyệt đối là người tiến bộ nhanh nhất trong số bọn họ.

“Không tệ, đều rất tốt”, người vui vẻ nhất không ai bằng Trần Triệu Dương, sở dĩ anh gọi các anh em đến hết, chính là để có thể làm bọn họ phát triển tốt hơn.

Bây giờ thấy bọn họ đều có tiến bộ mới mỗi ngày, đương nhiên Trần Triệu Dương vô cùng vui vẻ.

"Trên đường đi, anh lại nhận được điện thoại của Hứa Thiệu Phong, đã điều tra rõ ràng, kẻ bắt cóc Tô Hồng Mị chính là tàn dư của Giang Môn.

Lúc đầu Trần Triệu Dương cho rằng người của Giang Môn đã bị mấy người Tật Phong đánh tan rồi, không có khả năng gây ra sóng gió gì nữa, không nghĩ tới tàn dư của Giang Môn lại chui ra ngoài gây sóng gió, xem ra, nhất định lần này phải nhổ cỏ tận gốc, nếu không thật sự xảy ra chuyện gì, anh hối hận cũng không kịp. 

Trần Triệu Dương mở loa ra, đương nhiên hai người "Tật Phong và Hắc Kiện có nghe được, điều này khiến sắc mặt của hai người bọn họ vô cùng không dễ nhìn.

“Đại ca, xin lỗi, là bọn em không giải quyết sạch sẽ”, "Tật Phong và Hắc Kiện áy náy nhìn Trần Triệu Dương, nói.

“Đừng ảo não, lúc đó thực lực của các cậu vẫn còn hơi yếu, may mắn là các cậu chỉ dùng hình thức bản tỉa ở khoảng cách xa, nếu không với thực lực của Giang Môn, các cậu căn bản không có cơ hội cận chiến nào cả", Trần Triệu Dương không trách bọn họ, bọn họ cũng chỉ muốn cho mình một sự bất ngờ thôi.

“Đại ca, anh yên tâm, về sau bọn em sẽ cố gắng tu luyện gấp bội, nếu sau này có đánh nhau chính diện, nhất định sẽ không mất mặt nữa”, hai người bọn họ cực. kì kiên định nói.

Chiếc xe giống như một con cá nhạy bén dưới sự điều khiển của Trần Triệu Dương, tốc độ rất nhanh, nhưng lại có thể lướt đi đẹp đẽ, sau khi vào trong thành phố, Trần Triệu Dương không ngừng tăng tốc, rất nhanh đã tới quán bar Dạ MỊị.

Chỉ là ở đây đã bị phong toả lại, những tên côn đồ hung dữ cầm dao phay, gậy gộc đang vây quanh bên ngoài quán bar.

Trần Triệu Dương đạp phanh dừng ở cửa quán bar, để Häc Kiện ở lại bên trong, Trần Triệu Dương dẫn Tật Phong xuống xe. 

“Trần gia”, sau khi đám côn đồ ở cửa ra vào nhìn thấy Trần Triệu Dương xuống xe, ai nấy đều cúi gập người, hành lễ nói với Trần Triệu Dương.

“Đừng đứng ở cửa nữa, nấp đi, quá kiêu căng”, Trần Triệu Dương nhìn thấy nhiều người cầm vũ khí đứng trên đường như vậy, trong lòng bỗng trâm xuống, lúc này mở. miệng sai bảo.

“Vâng, Trần gia!”, nghe Trần Triệu Dương nói vậy, đám lưu manh liền tản hết ra, nấp ở trong các ngõ ngách trên đường gần quán bar, hơn nữa còn giấu cả vũ khí đi.

Nhìn đến đây, Trần Triệu Dương lập tức thở ra một hơi, sau đó nhìn xuyên tường, bao phủ lại toàn bộ quán bar Dạ Mị.

Cảnh tượng bên trong cực kì rõ ràng, năm người đàn ông mặc áo đen đang đứng trên sàn nhảy quán bar, một lão già mặc trường bào màu đỏ chót ngồi ở chính giữa sàn nhảy, nhắm mắt uống trà...

Trần Triệu Dương không để năm người đàn ông áo đen kia ở trong lòng, thực lực mạnh nhất trong số bọn họ cũng chỉ là võ giả tiên thiên, không đủ gây sợ.

Thế nhưng hơi thở của lão già kia rất thâm trầm, chỉ sợ thực lực cũng là võ đạo tông sư.

Mà Tô Hồng Mị đang bị bọn họ trói trên một cái ghế, cách lão già kia không xa, với khoảng cách như vậy, nhất định phải kết liễu bằng một đòn, nếu không với thực lực của lão già kia, sẽ rất dễ kịp phản ứng, bắt Tô Hồng Mị làm con tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.