Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 1137



“Được”, Trần Triệu Dương gật đầu, nhưng trong lòng lại đang thầm mắng Nguyên Thu, sắp xếp nhiệm vụ cho mình mà còn không biết đường lấy cho anh cái thẻ hội  viên có thể đi khắp mọi nơi sao?

Thẻ hội viên cấp Bạch Ngân không cần nói cũng biết là chỉ có thể vào được hai tầng dưới cùng, nếu muốn điều tra thêm, chỉ tiến vào hai tầng này thôi nhất định là không đủ.

Thế nhưng, Trần Triệu Dương cũng không sốt ruột, anh chậm rãi đi lên tầng hai cùng Hồ Biện.

Quả nhiên, tầng hai khác xa so với tầng một, nếu như tầng một trông giống như một câu lạc bộ cao cấp thì tầng hai không chỉ đơn giản như vậy, nhìn thoáng qua tất cả người phục vụ bên trong đều mặc kimono đã cao cấp hơn một bậc so với ở tầng một, chưa kể còn có những người phục vụ là các cậu trai trẻ tuổi, câu lạc bộ này không chỉ phục vụ cho đàn ông mà còn có không ít phụ nữ giàu có đến đây tiêu tiên, cho nên không thể không có loại dịch vụ này.

“Ông chủ của câu lạc bộ này là ai? Kinh doanh không tồi”, Trần Triệu Dương có chút hứng thú với ông chủ của câu lạc bộ này, chỉ cần đối phương không phải là người của Vu Thần Giáo là được.

“Trần gia, nghe nói ông chủ của câu lạc bộ Đế Tôn không phải người bản địa, là người có chút tiếng tăm ở thủ đô, nhưng mà tôi chưa từng gặp mặt lần nào, cho nên tôi cũng không biết tin tức cụ thể”, Hồ Biện lắc đầu, bất đắc dĩ nói.

“Ừ”, Trần Triệu Dương gật đầu, anh cũng không hỏi lại nữa mà bắt đầu đi dạo một vòng xung quanh tâng hai, chỉ là mọi thứ ở tầng hai này vừa nhìn là đã thấy rõ, cho dù muốn che giấu thứ gì đó cũng là điều không thể.

“A, đây không phải là Hồ Biện tiếng tăm lừng lẫy đó sao? Thế nào? Thẻ hội viên của anh còn chưa hết hạn sao? Dựa vào tình hình hiện tại của gia đình anh, liệu có đủ khả năng để trả phí hội viên hai triệu một năm không?”, ngay khi Hồ Biện đang dẫn Trần Triệu Dương đi xem xét một vòng tầng hai, một thanh niên mặc quần áo. màu sắc rực rỡ bỗng nhiên đi tới, mở miệng cười nhạo Hồ Biện.

Nghe xong những lời này, nhóm người có quan hệ với người kia lập tức cười lớn, ánh mắt nhìn về phía Hồ Biện tràn ngập vẻ châm biếm.

Mà những người khác trên tầng hai cùng nhìn Hồ Biện bằng ánh mắt giễu cợt, hiển nhiên là bọn họ không chấp nhận người có gia cảnh sa sút như Hồ Biện ngồi ăn cùng bọn họ, anh ta nên bị tịch thu lại thẻ hội viên, ở cùng một chỗ với Hồ Biện, bọn họ cảm thấy vô cùng mất mặt, dù sao thì từ nay về sau, anh ta không còn là người cùng loại với bọn họ nữa.

“Hoắc Đông Đình, mày nói lại lần nữa xem”, nghe được lời nói của Hoäc Đông Đình, sắc mặt Hồ Biện vì tức giận mà tái xanh, hận không thể lập tức xông lên đánh cho hắn ta một trận.

“Thế nào? Nhà anh vẫn còn tiên để đóng phí hội viên sao? Tôi khuyên anh nên dành dụm chút tiền đó cho bố anh mua quan tài đi, anh còn cần mặt mũi làm gì, cho dù anh không biết xấu hổ thì trong chúng tôi cũng không ai đồng ý làm bạn với anh đâu”, Hoäc Đông Đình cười lạnh, sau đó ôm chầm lấy người phụ nữ bên cạnh.

“Tao giết mày...”, nghe đến đây, hai mắt Hồ Biện trở nên đỏ ngầu, chuẩn bị lao đến chỗ Hoắc Đông Đình, dáng vẻ giống như muốn liều mạng.

“Đừng kích động”, Trần Triệu Dương giữ chặt Hồ Biện, tình huống hiện tại làm cho anh có chút bất lực, vốn dĩ còn muốn âm thầm làm việc, không nghĩ t gặp được người mà Hồ Biện không có khả năng giải quyết ở đây, muốn im lặng cũng không được rồi.

Bị Trần Triệu Dương kéo về, đầu óc Hồ Biện khôi phục lại chút tỉnh táo, chỉ có ánh mắt anh ta nhìn về phía người phụ nữ Hoäc Đông Đình đang ôm chặt kia là tràn ngập đau khổ.

“Người phụ nữ mà anh yêu thích nhất, không phải cuối cùng vẫn được tôi cưng chiều sao?”, nhìn thấy Hồ Biện nhẫn nhịn, trong mắt Hoäc Đông Đình loé lên một tia lạnh lùng, ngay sau đó lại mở miệng khiêu khích Hồ Biện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.