Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 1179



"Đằng trước có người cầm súng và đạn cối kìa!", giữa lúc đó, Nam Cung Yến đột nhiên chỉ vào hai người da đen đang xách súng côi trên con đường ở phía đối diện, một người khác thì ôm cây súng máy, trên người treo không ít lựu đạn, nhìn hoàn toàn không giống như đạo cụ, chắc chắn là hàng thật.

"Vợ ơi, cái này bình thường lắm, nhưng đừng lo, anh nhất định sẽ bảo vệ các em", nói rồi Trần Triệu Dương vỗ vỗ Tật Phong đang ngồi lái xe ở đẳng trước. 

Cậu ta hiểu ý, lập tức từ phía trước lấy hai cái huy hiệu ra đưa cho anh.

"Vợ, Julia, hai người cầm đi, lỡ chúng ta có lạc nhau, hai người gặp phải nguy hiểm thì đưa vật này cho đối phương xem", vừa nói, anh vừa đưa hai chiếc huy hiệu cho hai người.

"Đây là?", nhận lấy hai chiếc huy hiệu, Nam Cung Yến và.Julia nghỉ hoặc hỏi.

Trên huy hiệu chỉ có một con sói màu đỏ, ngoài nó ra thì không còn gì khác.

"Đây là huy hiệu thường được sử dụng trong tổ chức. Huyết Lang bọn anh, hai em cầm đi, nếu dùng nó thì chín mươi phần trăm sẽ được cứu đấy", Trần Triệu Dương mỉm cười, kiêu ngạo nói.

"Chín mươi phần trăm? Vậy mười phần trăm còn lại thì sao?", nghe anh nói vậy, trái tim Julia run lên, vội vàng hỏi.

"Mười phần trăm còn lại là nhân tố không xác định, vì ở đây mỗi ngày đều xảy ra trò đổi thủ lĩnh, anh cũng không biết mấy tay thủ lĩnh mới có biết Huyết Lang hay không, lỡ như không thì sẽ nguy hiểm lắm", Trần Triệu Dương hơi bất đắc dĩ.

Thật ra còn có một nghĩa khác nữa, ở đâu cũng có mặt tốt mặt xấu, mặc dù hơn chín mươi phần trăm thế lực tại thành phố này đều có mối quan hệ hữu hảo với Huyết Lang, nhưng còn một số thế lực chưa biết họ  hoặc mới xuất hiện thì Huyết Lang không năm rõ cụ thể, có lẽ bọn người này sẽ xem họ là kẻ địch.

"Các anh ở đây lợi hại thế sao?", Nam Cung Yến nghe xong lời anh nói thì hơi phấn khích, nếu nơi này an toàn đối với Trần Triệu Dương thì có phải cô có thể xem đây như một chuyến du lịch rồi không?

Không những thế, là chuyến du lịch tuần trăng mật đấy!

Nghĩ đến đây, cô hơi thẹn thùng nhìn Trần Triệu Dương.

Đương nhiên anh cũng cảm nhận được ánh mắt của vợ mình, điều này làm cho lòng anh nóng như lửa đốt.

"Ầm!"

Vừa lúc đó, đạn cối bùng nổ ở phía trước cách xe bọn họ không xa, Tật Phong nhanh chóng đạp thắng phanh xe lại rồi thoăn thoắt xuống xe, mở cửa ra làm chỗ núp, trong tay xuất hiện một cây súng trường bán tự động.

"Đăng sau thùng rác bên trái một trăm mét phía trước, sau rèm cửa đỏ hướng hai giờ", đôi mắt Trân Triệu Dương hiện lên vẻ  lạnh lùng, không ngờ có kẻ dám cản xe anh lại, lại còn trong lúc vợ anh cũng đang ở đây nữa.

Vừa mới nói với hai cô gái rằng chín mươi phần trăm thế lực nơi này đều hữu hảo với họ, giờ thì đụng phải mười phần trăm còn lại, thật sự là vả mặt quá đau. 

Nghe Trân Triệu Dương nói vậy, Tật Phong nhanh chóng bắn hai phát súng về hướng hai giờ, bắn xong, cậu ta đứng dậy thu súng, lên xe tiếp tục lái vê phía trước.

Nam Cung Yến và.Julia bị hành động của Tật Phong làm cho kinh ngạc, vậy là xong chuyện rồi sao?

Quả là vậy, khi xe đi, họ vừa lúc nhìn thấy đằng sau thùng rác có một kẻ ngã xuống đất, còn người nấp sau rèm cửa tầng hai thì không thấy đâu.

Sắc mặt của Nam Cung Yến và.Julia trở nên khó coi, vì kẻ đó bị bắn ngay đầu, dáng vẻ trông rất kinh tởm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.