Sau khi mọi người bước vào phòng SVỊP và ổn định chỗ ngồi, Trình Minh Viễn đắc ý nói: "Mọi người không cần phải khách sáo đâu, cứ ăn uống tùy thích đi".
"Anh Trình, em nghe nói đồ ở đây rất đắt. Chúng em có thể thích gì gọi nấy không?"
Lúc này, một người do Trình Minh Viễn dẫn đến nói.
"Sao có thể nói như vậy với trưởng phòng Trình chứt Chút tiền này đối với anh ấy có là gì đâu!"
"Đúng vậy! trưởng phòng Trình không quan tâm đ ến số tiền ít ỏi này đâu".
Hai kẻ xu nịnh bên cạnh lại nói.
Trần Triệu Dương quan sát, trong số ít người đi cùng với Trình Minh Viễn, có hai hoặc ba người là người của bộ phận quan hệ xã hội và một số khác có thể là lãnh đạo nhỏ ở các bộ phận khác.
Nhưng bọn họ đều có chung một đặc điểm là nịnh hót cực kỳ điêu luyện.
Trần Triệu Dương nhớ được tên của hai người, gã trông cao gầy đó tên là Vương Đông, còn gã người béo phì kia là Cao Viễn. Hai người bọn họ đều là nhân viên của bộ phận quan hệ xã hội, cũng là chủ lực chuyên đi nịnh hót.
Trình Minh Viễn cười đắc ý: "Đừng lo, tôi quen biết với quản lý ở đây, sẽ được giảm giá 20%. Hơn nữa, tôi không. quan tâm đ ến chuyện tiền bạc, điều quan trọng nhất vẫn là sự vui vẻ của mọi người”.
"Trưởng phòng Trình thật cởi mở".
"Đúng là người säp được thăng chức thành trưởng phòng có khác. Thật là hào phóng!"
"Sao lại gọi là người sắp được thăng chức trưởng phòng chứ? Chắc chăn vị trí trưởng phòng đó thuộc về anh Trình
rồi". Vài kẻ nịnh hót lại nói. "Haha".
Trình Minh Viễn liền cười nói: "Bây giờ vui mừng vẫn còn quá sớm, mọi người đừng có gọi lung tung như thế".
"Mỹ Tình, cô cứ ăn bất cứ thứ gì mình thích”, Trình Minh Viễn hùng hổ nói: "Không cần lo cho ví tiền của tôi đâu".
"Ừm", Hứa Mỹ Tình mỉm cười, sau đó cô ấy giả vờ nhìn vào menu.
Tít tít Tít tít!
Đúng lúc này, điện thoại của Trần Triệu Dương vang lên. Có tin nhắn được gửi liên tục trong nhóm WeChat. Trần Triệu Dương mở ra xem.
Tất cả nữ nhân viên có mặt ở đây đều đang bàn tán trên nhóm.
"Một lũ không ra gì”. "Ăn chung với loại người này thật kinh tởm!"
"Còn chưa trở thành trưởng phòng đã bày đặt ra vẻ lãnh đạo rồi".
"Trước kia còn từng gọi chị Mỹ Tình là chị, nhưng bây giờ liền gọi thẳng tên chị ấy rồi. Thật kinh tởm!"
Trần Triệu Dương nhìn thấy bọn họ bàn luận sôi nổi trên nhóm thì nhoẻn miệng cười rồi gửi lên một tin nhắn.
"Tất cả chúng ta cứ im lặng nhìn anh ta ra vẻ là được. rồi. Đến lúc chọn đồ ăn nước uống cứ nhắm loại đắt tiền mà gọi. Cho là anh ta có ra vẻ đi chăng nữa, cũng phải để anh ta nếm mùi đau khổ một lần.
Sau khi tin nhắn của Trần Triệu Dương được gửi đi thì ánh mắt của bọn họ liền bừng sáng lên như thể vừa giác ngộ ra điều gì.
Sau đó bọn họ gửi lại
"Tần thành!"
"Ý kiến hay!"
"Duyệt!"
"Mọi người đừng nghịch điện thoại nữa. Mau gọi món đi!", lúc này Trình Minh Viễn lên giọng ra lệnh: "Đừng nghịch. nữa. Mau đặt xuống cho tôi!".
Khi Trình Minh Viễn nói điều này, không ít người nhếch môi ra hiệu với nhau.
Điều khiến bọn họ khó chịu chính là bộ dạng ra vẻ lãnh đạo của Trình Minh Viễn.
Bọn họ quyết định làm theo lời Trần Triệu Dương đã nói trên nhóm, chọn những món ăn đắt tiền trong menu.
Có người đã gọi món ăn rồi nên bọn họ gọi đồ uống. Tất cả đều chọn loại rượu rất đắt tiền.
"Mọi người gọi nhiều rượu như thế có uống hết không vậy?", Vương Đông thấy bọn họ gọi nhiều như vậy thì hỏi.
Cao Viễn cũng không vui nói: "Nếu như uống không hết, vậy thì quá lãng phí tiền của trưởng phòng Trình nhà chúng †a rồi”.
"Trưởng phòng Trình không phải đã nói là anh ấy không thiếu tiền sao?”