Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 1185



Đúng lúc mọi người đang phiên muộn, một bác sĩ có râu quai nón đột nhiên chỉ vào Nhậm Viễn mà nói.

Nghe người râu quai nón đó nói vậy, trên mặt quản gia lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ. Không sai, sở dĩ ông ta dùng số tiền cao gần gấp đôi những bác sĩ khác để mời Nhậm Viễn, chính là vì xem trọng xuất thân Hoa Hạ của anh ta. Trong mắt ông ta, người Hoa Hạ đều vô cùng thần kỳ, bác sĩ lại càng quỷ thần khó lường. 

“Cậu Nhậm Viễn thân mến, cậu xem đi, bệnh của ông chủ quả thực gấp lắm rồi. Hay là cậu chịu khổ chút, khám thử xem?”, vị quản gia đó nói tiếng thủ đô vô cùng tiêu chuẩn, trái lại khiến Nhậm Viễn cảm thấy thân thiết với ông ta hơn một chút.

“Quản gia, tôi bằng lòng thử”, Nhậm Viễn biết, lúc. này anh ta không được phép lùi bước, cho dù sau lưng anh ta có hai vệ sĩ, nhưng cũng không làm gì được vệ sĩ có trang bị súng đạn nhà người ta. Nếu đi cũng chết, không bằng thử xem sao, dù sao thì anh ta cũng không phải kẻ vô tích sự, vẫn có chút bản lĩnh thực sự.

“Được, cậu Nhậm Viễn thật sự rất cừ, xin mời”, Quản gia nghe Nhậm Viễn nói vậy, trong mắt lập tức lộ ra vẻ

vui mừng, giơ ngón cái với Nhậm Viễn.

Những bác sĩ khác nhìn thấy vị bác sĩ đến từ Hoa Hạ này đồng ý đi vào, bọn họ lập tức thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Nhậm Viễn cũng mang vẻ khâm phục.

Cảm nhận được ánh mắt khâm phục của những người xung quanh, vẻ mặt Nhậm Viễn trở nên bình thản, nhưng trong lòng lại đang thầm mắng, mấy tên khốn kiếp này lại đẩy ông đây lên.

“Tự tôi vào được, anh lui về sau đi, tránh cho anh bị thương”, Nhậm Viễn nhìn vệ sĩ kia đang muốn mở lồng sắt ra, anh ta vung tay lên, sảng khoái nói.

Vệ sĩ đó không hiểu tiếng Hoa Hạ, nhưng quản gia bên cạnh lại vui thầm, vội vàng vẫy tay, bảo vệ sĩ đó lui ra. 

Mọi người đều mang đầy mong đợi nhìn Nhậm Viễn. Lúc này bọn họ không còn ghen tị ai có thể chữa khỏi bệnh của La Sâm nữa. Ai bị La Sâm cắn chết thì cũng là đồ bỏ đi thôi, chỉ có người sống mới có thể có được hết thảy.

Chỉ cần có người có thể chữa khỏi bệnh cho La sâm, thì cũng đồng nghĩa với việc bọn họ không cần vào thử nữa, vậy thì bọn họ sẽ có cơ hội sống sót.

Mặc dù trong lòng run rẩy, nhưng cơ thể Nhậm Viễn lại vô cùng bình tĩnh mở cái lồng sắt đó ra, rồi liếc qua bên trong, ánh mắt bình thản, chậm rãi đi vào trong lồng.

Mọi người đều bị khí thế của Nhậm Viễn ảnh hưởng, ai cũng ngừng thở, không dám có hành động gì, rất sợ ảnh hưởng đến quá trình chữa bệnh của Nhậm Viễn.

“Chồng à, anh ta có được không thế? Nhìn qua đáng sợ quá”, Nam Cung Yến nhỏ giọng hỏi Trần Triệu Dương.

“Chỉ dựa vào anh ta, không được đâu”, Trân Triệu Dương lắc đầu, dùng ánh mắt thương hại nhìn Nhậm Viễn.

Nghe Trân Triệu Dương nói vậy, Nam Cung Yến và ulia đều thầm khẩn trương. Hai người không muốn nhìn thấy cảnh cắn xé trước đó nữa, thật sự quá đẫm máu.

“Gào...”

Quả nhiên, La Sâm biến dị cảm nhận được hơi thở của người sống, mắt lộ ra vẻ hung ác, đột nhiên xoay người, nhìn về phía Nhậm Viễn.

“Súc sinh, còn không mau cút khỏi cơ thể ông La? Nếu mày chủ động đi ra, tao sẽ tha mạng cho mày, nếu không sẽ khiến mày hồn bay phách lạc”, vẻ mặt Nhậm Viễn vô cùng nghiêm túc, dùng vẻ chính khí ngời ngời quát La Sâm.

Nghe Nhậm Viễn quát, ánh mắt La Sâm lộ ra vẻ nghi ngờ, vốn đang định nhào qua lại dừng lại.

Nhìn thấy cảnh ấy, tất cả mọi người đều mừng thầm trong lòng, bọn họ cảm thấy lần này La Sâm nhất định có thể cứu được, mà vị quản gia kia cũng thầm vui mừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.