Nhưng điều khiến Trình Minh Viễn không thoải mái đó là đám phụ nữ kia đều không thèm để ý đến anh ta. Trái lại bọn
họ lại thích nói chuyện với Trần Triệu Dương hơn.
Mặc dù, Trình Minh Viễn không thoải mái nhưng lại không làm được gì bọn họ.
Đúng lúc này thì có người đẩy cửa phòng ra.
Lúc này, có một người đàn ông trên mặt hăn mấy vết sẹo, người vạm vỡ khoác vest bước vào.
"Quản lý khách sạn Dạ Yến - Long Cảnh Sơn".
"Trình Minh Viễn thật sự quen biết anh ta sao?”
Người bên cạnh Trần Triệu Dương thốt lên.
Bọn họ là người của bộ phận quan hệ xã hội, bình thường tiếp khách rất nhiều, tất nhiên sẽ biết Long Cảnh Sơn và cũng biết Long Cảnh Sơn là nhân vật hàng đầu. Hơn nữa, không phải ai Long Cảnh Sơn cũng nể mặt đâu, hôm nay, Long Cảnh Sơn xuất hiện khiến bọn họ cảm thấy có chút ngạc nhiên.
Anh ta vừa xuất hiện, liền nhanh chóng đi tới trước mặt cười nói: "Trưởng phòng Trình, nghe nói anh được thăng chức rồi. Tôi đặc biệt đến kính anh một ly. Chúc mừng anh
thăng chức".
"À à, quản lý Long khách sáo rồi. Tạm thời tôi vẫn chưa thăng chức", Trình Minh Viễn vừa cười vừa nói.
"Nhưng điều đó sẽ nhanh thôi". Long Cảnh Sơn cười: "Cạn ly nào". Trình Minh Viễn cũng sảng khoái uống hết.
"Trưởng phòng Trình, cứ ăn uống no say. Có gì không vừa ý thì nói với tôi. Tôi đi tiếp mấy vị khách khác trước nhé".
Long Cảnh Sơn uống hết rồi nói. "Được thôi". Trình Minh Viễn đáp lời.
"Anh Trình, anh quen biết Long Cảnh Sơn thật sao?"
"Đúng vậy. Tôi nghe nói Long Cảnh Sơn là người hung dữ".
"Người có thể khiến Long Cảnh Sơn kính rượu không nhiều, anh Trình đúng là đỉnh ghê".
Bọn Vương Đông lập tức cùng nhau nói. "Quả thật rất lợi hại”. "Trưởng phòng Trình, anh thật giỏi".
"Trưởng phòng Trình, anh quen thân với Long Cảnh Sơn như vậy, sau này nói anh ta giảm giá cho tôi đi".
Không ít người của bộ phận quan hệ xã hội lúc này cũng bắt đầu nói.
Thời khäc này, Trình Minh Viễn cảm thấy tới lúc mình toả sáng rồi.
Tối hôm nay, anh ta đến đây chính là muốn đợi khoảnh khắc này, anh ta phải nhân lúc bộ phận xã hội đầy đủ người,
nhanh chóng thiết lập địa vị của bản thân mới được.
Nhất là khi anh ta nhìn thấy bọn Hứa Mỹ Tình lấy lòng mình, anh ta cảm thấy cực kỳ sảng khoái.
"Chuyện này có là gì đâu. Không thành vấn đề, sau này mọi người cứ nói tên của tôi là được".
Trình Minh Viễn đắc ý cười. "Trưởng phòng Trình, chúng tôi kính anh một ly nào"
Bọn Vương Đông lại mời rượu.
Sau khi biết Trình Minh Viễn quen thân với Long Cảnh Sơn, bọn họ càng hăng hái hơn nữa.
Cũng có không ít cô gái của bộ phận quan hệ xã hội bắt chuyện với Trình Minh Viễn.
Điều này làm trong lòng Trình Minh Viễn rất sảng khoái. Trong lúc vô ý, Trình Minh Viễn đã uống quá chén. "Tên bảo vệ quèn kia!"
Lúc này, Trình Minh Viễn đã tới bên cạnh Trần Triệu Dương, mang theo chút hơi say nói với Trần Triệu Dương: "Tên bảo vệ kia, tao nói cho mày biết, nếu sau này mày muốn yên ổn ở bộ phận quan hệ xã hội, thì bây giờ uống hết chai rượu này cho ông đây".
"Tại sao?", Trần Triệu Dương đáp trả.
"Hự, sau này còn muốn theo ông đây làm việc, thì mày phải uống", Trình Minh Viễn cao giọng nói: "Ông đây nói cho mày biết, mày chỉ là tên bảo vệ quèn mà thôi, còn ông đây là trưởng phòng, muốn đá mày đi lúc nào thì đá. Ông đây thích hành mày lên bờ xuống ruộng thì hành. Cho nên bây giờ, tốt nhất mày nên ngoan ngoãn nghe lời, uống hết cho tao".
"Tôi không định sẽ uống", Trần Triệu Dương trả lời.
"Đừng có cho mày thể diện rồi mà mày còn không nể nha". "Nếu không uống, có tin bọn tao xử đẹp mày không".
Vương Đông cùng Cao Viễn đập bàn giận dữ chỉ vào mặt Trần Triệu Dương rống lên.
"Hay là để tôi uống giúp Trần Triệu Dương", Hứa Mỹ Tình đứng lên nói.
"Cô đứng qua một bên cho tôi", Trình Minh Viễn lên giọng nói.
Phụt!
Sau đó, anh ta nhổ một ngụm nước bọt vào ly rượu của mình rồi nói với Trần Triệu Dương: "Bây giờ, tao cho mày cơ: hội cuối cùng để uống hết ly rượu này. Nếu như không, ông đây có hàng trăm cách làm tên bảo vệ quèn nhà mày không. yên ổn được đấy".