Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 1277



Anh ta không mấy ngạc nhiên về sức chiến đấu của Trần Triệu Dương, nhưng mà thực lực của cậu thanh niên này cũng không thua kém gì anh ta, điều này khiến anh ta vô cùng khiếp sợ.

“Dạy cậu một chút, trong lúc chiến đấu tuyệt đối không được dừng lại, nhất là trong tình huống cậu đã chiếm được ưu thế, càng phải thừa thắng xông lên”, Trần Triệu Dương ở bên cạnh bắt đầu chỉ huy.

Nghe lời Trần Triệu Dương, Giang Tử Phong gật đầu, nhanh chóng xông tới đánh người.

“Chờ một chút, tôi nhận thua”. Người nọ vội vàng giơ tay la lớn.

Nhưng Giang Tử Phong không hề có ý dừng lại, siết hai nắm đấm vọt lên.

Hai người chiến đấu cùng nhau, nói cho cùng thì đây là lần đầu tiên Giang Tử Phong chiến đấu kiểu này, càng đánh càng hưng phấn.

Trái lại, đối thủ của cậu ấy thì càng đánh càng kinh hãi, đây là cái dạng đối thủ gì vậy chứ?

Thời điểm ban đầu, anh ta còn có thể dựa vào kinh nghiệm chiến đấu để chiếm thế thượng phong một chút, nhưng mà chỉ đánh có một lúc anh ta đã phát hiện mình không thể chống đỡ được.

“Dừng lại một chút đã, đừng đánh, các anh biết tôi là ai không hả? Còn dám đối xử với tôi như vậy, có tin tôi sẽ cho các người biết thế nào là lễ độ không?”, người đàn ông nọ bị hình thức chiến đấu của Giang Tử Phong chọc tức, đây quả thực là một kẻ lưu manh, chiêu thức gì cũng dám dùng.

“Vả miệng”, Trần Triệu Dương đang đứng quan sát cuộc chiến bên cạnh bỗng mở miệng nói.

“Anh này, miệng anh thối như vậy có phải do không đánh răng không hả?”, Giang Tử Phong nghe Trần Triệu Dương nói, lập tức tranh thủ chút thời gian vung một cái tát vào mặt người đàn ông nọ, sau khi tát xong còn không quên nói mát.

“Các anh...các anh bắt nạt người ta”, sau khi người đàn ông kia bị Giang Tử Phong tát một cái, làm ra một hành động khiến người khác ngạc nhiên không thôi, anh †a trực tiếp đặt mông ngồi bệt xuống đất, khóc nức nở nói.

Nhìn thấy tư thế này, Giang Tử Phong cũng phải vội vàng ngừng lại, cậu ấy đâu có muốn đánh người ta thành như vậy đâu, đây không phải là ăn hiếp người khác.

“Nói đi, anh là ai hả? Vì sao muốn cản đường chúng tôi?", Giang Tử Phong đương nhiên hiểu ý của đại ca, đứng từ trên cao nhìn xuống hỏi.

“Tôi...tôi tên là Vi Đức, tôi chỉ muốn giúp chủ nhân tuyển chọn một thuộc hạ đắc lực mà thôi”, lúc này Vi Đức làm gì còn chút phong thái ưu tú nào, hệt như một đứa trẻ con vậy. 

“Chủ nhân của cậu là ai?”, Trần Triệu Dương nhướng mày, xem ra lần này ra tay đã khiến một số thế lực chú ý, nếu không thì không có chuyện bọn họ chân trước vừa rời khỏi, chân sau đã có người đến gây phiền toái

“Để tôi đoán thử nhé, chủ nhân của cậu là một con dơi, đúng không?”, anh cảm nhận một chút hơi thở trên người Vi Đức, đột nhiên nghĩ đến thời điểm lúc ở hội đấu giá Hắc Châu, chính là cái người trẻ tuổi khôi ngô ngồi ở hàng ghế đầu tiên.

Lúc còn ở hội đấu giá, Trần Triệu Dương đã cảm giác được hơi thở của người trẻ tuổi kia không thích hợp lắm, không hề giống với người bình thường. Giờ nhìn thấy Vi Đức, anh liền cảm thấy hơi thở của hai người này có chút tương tự, chẳng qua hơi thở của Vi Đức yếu hơn rất nhiều mà thôi.

Hơn nữa, dựa vào loại hơi thở này, kết hợp với chút khí tức máu tanh nhàn nhạt trên người họ làm cho Trần Triệu Dương có suy đoán này.

Đương nhiên, chủ yếu chính là trước đây anh đã từng nhìn thấy một vài tư liệu cùng công pháp tu luyện của huyết tộc.

“Con dơi gì cơ? Chúng tôi chính là huyết tộc cao quý và vĩ đại, không đúng, anh...anh làm thế nào mà biết được?”, Vi Đức biến sắc, vốn còn đang muốn cãi cọ một chút nhưng đột nhiên nhớ ra thân phận của anh ta không thể để cho người ngoài biết được, điều này khiến trong lòng anh ta trầm xuống hẳn. 

Nếu đối phương đã biết thân phận của anh ta, thì một là phải giết người diệt khẩu, hai là biến đối phương thành ma cà rồng.

Nhưng mà cả hai lựa chọn này anh ta đều không làm được, bởi vì anh ta đánh không lại người ta. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.