“Được rồi, đứng lên đi, sau này gọi tôi là cậu Trần là được, đừng gọi là chủ nhân, nghe không được tự nhiên”, Trần Triệu Dương khoát tay, ra hiệu cho Vi Đức đứng lên.
“Cậu Trần, để bày tỏ lòng trung thành của tôi, anh cầm tấm thẻ này đi, chỉ cần ở khu vực Đông u này, dù anh muốn mua nửa thành phố cũng được”.
“Đương nhiên ý tôi không phải là cậu Trần thiếu tiền, mà có tấm thẻ này sẽ thuận lợi hơn rất nhiều”.
Mặt Vi Đức mang vẻ căng thẳng, hai tay dâng một tấm thẻ màu đen lên.
Trần Triệu Dương nhận lấy tấm thẻ ấy, nhất thời cảm thấy có chút quen thuộc. Anh cũng móc trong túi của mình ra một tấm thẻ. Thoạt nhìn thì hai tấm thẻ này giống nhau như đúc, nhưng điểm khác nhau duy nhất là trên tấm thẻ Vi Đức cho anh có in một đồng tiền vàng, mà trên đồng tiền vàng có một chữ D viết hoa, còn trên tấm thẻ Misorde cho anh lại in một mũi tên màu đen.
“Cậu qua giúp tôi xem tấm thẻ này đi”, Trần Triệu Dương đưa cho Vi Đức tấm thẻ Misorde cho mình.
“Đây... đây là thẻ mũi tên vàng của gia tộc Ryder”, ban nãy Vi Đức cầm tấm thẻ kia của mình ra còn cảm thấy rất giá trị, nhưng sau khi nhìn thấy tấm thẻ trong tay Trần Triệu Dương, anh ta lập tức mất bình tĩnh.
“Đây là thẻ do một ông lão tên Misorde cho tôi, tôi cũng không biết dùng để làm gì”, Trần Triệu Dương dửng dưng nói.
“Mi... Misorde? Misorder của gia tộc Ryder sao? Ông ấy..ông ấy còn sống sao? Trời ạ..., nghe thấy cái tên này, vẻ mặt Vi Đức càng thêm phần đặc sắc, thậm chí còn hoảng sợ hơn cả khi nhìn thấy tấm thẻ mũi tên vàng kia nữa.
“Nói nhảm, đương nhiên là sống rồi, tôi vừa gặp ông ấy hôm qua”, Trần Triệu Dương tức giận trừng mắt nhìn Vi Đức, nói.
“Chủ nhân, không, cậu Trần, chuyện này quá đáng sợ. Misorde chính là người nắm quyền thực sự của gia tộc Ryder, mà quan trọng nhất là, tấm thẻ mũi tên vàng này là tấm thẻ có quyền lực cao nhất của tứ đại gia tộc. Tấm thẻ này của tôi không là gì cả”, Vi Đức cười khổ, bất đắc dĩ nói.
“Cần gì phải thế, không sao cả, cũng coi như cậu có lòng. Đúng rồi, chủ nhân của cậu là ai? Có phải là một thanh niên anh tuấn không?”, Trần Triệu Dương đột nhiên nghĩ đến người đàn ông anh từng thấy ở hội đấu giá nên mở miệng hỏi.
“Cậu Trần, người anh nói chắc là Phí Liệt. Thật ra ông ấy không phải thanh niên đâu, năm nay ông ấy đã hơn ba trăm tuổi rồi. Tôi được ông ấy ban cho huyết thống Huyết tộc. Thật ra chuyện lần này cũng không phải là ông ấy sai tôi tới, mà tôi chủ động tới”, Vi Đức sửng sốt, anh ta không ngờ Trần Triệu Dương lại biết Phí Liệt, xem ra hai người từng tiếp xúc.
“Hả? Nói lí do xem?”, Trần Triệu Dương gật đầu, Phí Liệt đã thấy thực lực của mình, không thể nào phái một †ên tay mơ đến tìm chết được.
“Bởi vì...bởi vì nếu như Huyết tộc có thể hút được. máu của người có năng lực mạnh, thực lực sẽ tăng lên rất mạnh, vậy nên...”, nói tới đây, mắt Vi Đức lộ ra vẻ lúng túng.
“Vậy nên anh muốn bắt đại ca, hiến tặng đại ca cho. chủ nhân của anh sao?”, Giang Tử Phong nhướng mày, tức giận hỏi.
“Được rồi, chuyện đã qua rồi, bỏ qua đi. Cậu tới đây”, Trần Triệu Dương cũng không để ý, mà mang Vi Đức đi tới căn phòng khác.
“Giờ tôi sẽ truyền thụ cho cậu một công pháp tu luyện, dựa vào thực lực hiện tại của cậu, nếu tu luyện nghiêm túc, thực lực sẽ tiến bộ rất nhanh. Nhưng mà, cậu phải nhớ kỹ, tuyệt đối không thể tiết lộ công pháp. này, một khi tiết lộ ra ngoài, chỉ sợ cậu không giữ được. mạng nữa. Hẳn cậu đã từng nghe một câu nói xưa: Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội, không thể để lộ tài năng được”.