Lão già kia khựng lại, nhưng Giang Tử Phong vẫn tiếp tục đấm tới làm cho ông ta ta ngã xuống đất.
"Phich!" Tiếng va đập xuống mặt đất vang lên, lão già kia ngã chổng vó, tiếng kêu lớn đến nỗi những người khác nghe mà thấy xót thay, chắc là đau lắm.
May mà lão già vừa ngã xuống là ngất đi ngay, nếu không thì e là không chịu nổi sự nhục nhã này mất.
"Chậc, người gì mà yếu ớt quá, tôi còn chưa dùng sức nữa, yếu thế kia mà còn dám kêu gào đàn ông phương Đông bị bất lực. Tôi thấy người bị bất lực phải là mấy người mới đúng, nhìn thì cao to cường tráng mà chẳng dùng được", nhìn lão già bị mình đấm một phát ngã sõng soài, Giang Tử Phong lắc đầu, khinh bỉ chê bai.
Nghe thấy những lời này của cậu, những người xung quanh lập tức đỏ mặt.
"Cậu giở trò bịp bợm! Nếu cậu không làm động tác vừa rồi thì sao ông ấy khựng lại rồi bị cậu đánh ngã xuống đất được!", sắc mặt Seuss vô cùng khó coi, giận dữ chất vấn Giang Tử Phong.
"Tôi nói này người anh em, anh có bị ngớ ngẩn không đấy? Tôi đã nói bắt đầu rồi mà ông ta còn tự khựng lại, sao lại trách tôi được? Chưa kể động tác tay vừa rồi chỉ là thói quen chuẩi trước khi cuộc chiến bắt đầu của tôi mà thôi, ai mà ngờ được ông ta nhát gan thế chứ", cậu ấy dang hai tay, ra chiều bất đắc dĩ.
"Để tôi", lúc này lại có một ông lão khác muốn ra mặt.
"Đúng là không biết xấu hổ, đánh xong không chịu chấp nhận lại còn muốn chơi đánh luân phiên, được đấy, mấy người tưởng tôi sợ à? Nếu đánh luân phiên không được thì mấy người chơi hội đồng luôn đi, tôi không sợ đâu!", Giang Tử Phong nghe vậy thì nổi đóa, kích động nói.
Mặt lão già kia tức khắc đỏ như gấc, vừa rồi lão ta không nghĩ đến điều này, giờ thì bị người ta cười chê rồi.
"Ầm"
Ngay lúc đó, Giang Tử Phong đột nhiên tiến về phía trước, dùng chiêu cũ nện một quyền vào mặt lão già kia, lão ta chưa kịp phát ra tiếng thì đã ngã xuống đất, ngất xỉu.
Thấy cảnh tượng này, những người đứng xem đều sững sờ, khó tin nhìn cậu ấy, ánh mắt vừa ngỡ ngàng vừa khinh thường.
"Chết tiệt, cậu lại đánh lén nữa, quá hèn hạt", cậu ấn được ông già vừa ngất xỉu bảo vệ tức giận hét lên, chỉ thẳng vào mặt Giang Tử Phong.
Không chỉ anh ta mà những người đi theo cùng cũng bị bế mặt hết rồi!
"Sao mà mất cảnh giác thế? Tôi đã nói mấy người không chỉ có thể đánh luân phiên mà chơi hội đồng luôn cũng được rồi cơ mà, do lão ta đứng yên thôi, trách tôi làm gì", cậu ấy dang hai tay làm vẻ mặt ngây thơ vô tội như vừa rồi.
"Đủ rồi, nói đi, mấy người muốn thế nào?", Lyons hít sâu một hơi, biết nếu tiếp tục để đối phương làm mình làm mẩy như thế nữa thì đám cậu ấm cô chiêu mình dẫn tới sẽ tức chết mất.
"Sao? Anh nói gì cơ? Tức là anh muốn hòa giải với chúng tôi à?", Giang Tử Phong đưa mắt nhìn Lyons châm biếm.
"Hừ, cậu thích nói gì cũng được. Chuyện này rất đơn giản, chúng tôi đã tìm được các công ty khác để thay thế rồi, công ty của cậu không phù hợp yêu cầu của chúng tôi nên đàm phán không thành công, hiểu chưa?", Lyons khó chịu nói thẳng.