Hắn ta cười nói một cách đắc chí: “Tao chẳng sợ nói với mày rằng kẻ nào tới đây cũng vô dụng cả thôi, Ngọc Hoàng Đại Đế có tới thì tao cũng bắt ông ta phải nằm xuống”.
Nhóm Hứa Mỹ Tình sợ đến mức co rúc vào nhau.
Trên mặt đám Long Cảnh Sơn hiện lên nụ cười đắc ý.
Cậu cả còn chưa đếm xong thì cửa phòng bỗng bị đẩy ra, một giọng nói phẫn nộ vọng tới: “Khốn kiếp, dừng lại ngay cho tao!"
Giám đốc Trương đang chờ xem kịch vui, nghe thấy giọng nói ngập tràn sự phẫn nộ ấy, ông ta khó chịu mắng: “Mẹ nó, kẻ nào thích lo chuyện bao đồng, đứng ra đây!”
Mảng xong, giám đốc Trương phát hiện ra biểu cảm của cậu cả và đám Long Cảnh Sơn đều rất ngạc nhiên.
Nhưng giám đốc Trương chẳng cần biết chuyện gì đang xảy ra, ông ta vẫn càn quấy nói: “Con bà nó, mày là cái thá gì, cút đi! Nếu không lát nữa tao sẽ đánh cả mày, chó chết, cút ngay!"
Bịch! Vừa dứt lời, giám đốc Trương bị ai đó đạp cho một cú.
Ông ta bị đá ngã lăn xuống mặt đất, quay đầu lại nhìn thì thấy người vừa đá mình chính là cậu cả.
Ông ta khó hiểu hỏi: “Cậu cả, cậu làm gì vậy hả?” “Ông ấy là bố tôi”.
Cậu cả nghiến răng, trầm giọng nói.
Hả?
Giám đốc Trương hô lên ngạc nhiên. Sau đó ông ta nhìn người đang đứng trước cửa, run rẩy nói: “Ông, ông ấy chính là Triệu Ngũ gia?”
Người đầu tiên mà giám đốc Trương nghe nói tới khi tới Nam Hải là Triệu Ngũ gia, vậy nên ông ta mới tìm cậu Triệu để hợp tác, nhưng ông ta không ngờ người mình vừa măng lại chính là Triệu Ngũ gia.
Ông ta nghe nói Triệu Ngũ gia là một người cực kỳ độc tài, mắng như vậy liệu có xảy ra chuyện gì không đây?
Nhìn thấy Triệu Ngũ gia đứng trước cửa, trong lòng nhóm Hứa Mỹ Tình càng hoảng hốt hơn. Ít nhiều gì bọn họ cũng từng nghe nói tới uy danh của Triệu Ngũ gia rồi.
Đám Trình Minh Viễn thì hận chết Trần Triệu Dương, thầm nghĩ vừa rồi anh nghe lời như thế thì nên giải quyết ngay mới đúng. Bây giờ Triệu Ngũ gia tới đây, e là chuyện này sẽ càng phức tạp hơn.
“Ngũ gia...”
Đám Long Cảnh Sơn tới gần Triệu Ngũ rồi gọi một cách cung kính.
“Bố, sao bố lại tới đây?” Cậu Triệu đi tới trước mặt Triệu Ngũ và hỏi. Bốp! Bốp!
Thấy cậu cả tới gần, Triệu Ngũ giáng cho hẳn ta hai cái bạt tai.
Tát xong, ông ta lập tức mắng chửi: “Thằng mất dạy!”
Cậu cả bị tát mà cứ ngây ra chẳng hiểu gì.
“Bố, sao bố lại đánh con?”
Bốp! Bốp!
“Tao đánh mày đấy cái thằng ranh con! Dám chĩa súng vào anh Dương, tao hỏi mày, có phải mày muốn chết rồi không?”
Triệu Ngũ nổi giận quát ầm lên.
Trong lòng Triệu Ngũ còn nguyên nỗi ám ảnh về chuyện này, chính bởi vì chĩa súng vào Trần Triệu Dương nên bây giờ ông ta vẫn đang quấn một lớp băng vải dày bịch đây này.
Ông ta thầm nghĩ, may mà mình tới kịp, nếu muộn một chút thì có thể ông ta sẽ tuyệt hậu mất.
Dù sao Trần Triệu Dương rất ghét người khác cầm súng chỉ vào đầu anh.
“Anh Dương? Bố, ai là anh Dương?”
Cậu cả Triệu vẫn chưa hiểu mô tê ra sao. Hẳn ta nghĩ, mình có đắc tội với anh Dương nào đâu?
Trong lúc cậu cả nói thì Triệu Ngũ đã bước nhanh tới trước mặt Trần Triệu Dương. Ông ta xoa tay, ăn nói khúm núm: “Anh Dương, tôi xin lỗi vì đã đến muộn, suýt nữa thì để anh gặp chuyện rồi. Tôi xin lỗi, tất cả đều là lỗi của tôi”.
A!
A! A! A!
Thấy Triệu Ngũ khép nép với Trần Triệu Dương như thế, tất cả mọi người trong phòng ngạc nhiên đến mức suýt thì rớt cả tròng mắt.
Ai nấy đều không dám tin vào những gì đang diễn ra.
Người trước mặt là Triệu Ngũ gia, là nhân vật lừng lẫy ở thành phố Nam Hải!
Tuy rằng ông ta không phải bá chủ của Nam Hải, nhưng cũng chẳng kém đó là bao.
Người như vậy mà lại gọi một thăng nhóc là anh. Tất cả mọi người đều không dám tin.
Nhóm Hứa Mỹ Tình trợn tròn mắt.
Đám Trình Minh Viễn thì sắp rớt cả cằm rồi.
Trong ấn tượng của bọn họ, Trần Triệu Dương chỉ là một tên bảo vệ quèn không quyền không thế.
Ấy vậy mà Triệu Ngũ gia lại tôn kính tên bảo vệ quèn này đến mức đó.
Người mà Triệu Ngũ gia tôn kính đến thế có nhất thiết phải vào một công ty làm bảo vệ không?
Bọn họ bắt đầu hoài nghỉ là mình vừa sinh ra ảo giác. “Bố, thằng đó là ai?”
Thấy bố mình cung kính với một thắng ranh con như vậy, cậu cả Triệu không phục hỏi.