“Ừm, rất khó nghe”. Hứa Mỹ Tình nói thẳng. “Chị Mỹ Tình, đừng có đả kích người ta như vậy chứ”.
“Cực kỳ khó nghe”, Hứa Mỹ Tình nghiêm túc nói.
“Đành chấp nhận vậy”.
Trần Triệu Dương nở nụ cười nói: “Thật ra là tôi cố ý đấy. Tôi đẹp trai như vậy rồi, còn hát hay nữa thì tôi biết phải làm sao nếu tất cả các cô ấy đều yêu tôi đây”.
“Khoác lác”.
Vẻ mặt Hứa Mỹ Tình vốn đang rất ủ rũ, nhưng lập tức bị Trần Triệu Dương chọc cười.
“Đồ không biết liêm sỉ".
Hứa Mỹ Tình cười nói.
“Tôi nói thật đó”, vẻ mặt Trần Triệu Dương rất nghiêm túc nói, nhưng anh nghiêm chỉnh chưa được bao lâu thì cười nói: “Chị Mỹ Tình, cuối cùng chị cũng cười rồi. Mà lúc chị cười lên, trông rất đẹp. Quả là một nụ cười nghiêng nước nghiêng thành mà.
Trần Triệu Dương cầm ly rượu lên uống cùng Hứa Mỹ Tình.
“Thêm ly nữa”. Uống hết một ly, Hứa Mỹ tình lại rót thêm một ly nữa.
“Chị Mỹ Tình, từ từ thôi nào, lỡ như uống say thì sao”, Trần Triệu Dương khuyên ngăn.
Hứa Mỹ Tình vỗ vào chân Trần Triệu Dương, cô ấy dựa gần vào anh thêm một chút rồi nói: “Nếu cậu có thể chuốc say chị đây, thì đêm nay cậu muốn gì chị cũng đều chiều hết”.
Ánh mắt Hứa Mỹ Tình nhìn Trần Triệu Dương vô cùng quyến rũ, nhất thời khiến nhịp tim của Trần Triệu Dương như đập lệch đi một nhịp.
“Thật sao?”, Trần Triệu Dương hỏi.
“Ừm ừm! Có điều là tôi sợ cậu không có cái gan đớ”. Hứa Mỹ Tình tự tin cười: “Nào! Ly tiếp theo!” Qel
Bên ngoài khách sạn, Hứa Mỹ Tình vịn cột điện, nôn đến mức chết đi sống lại.
Trần Triệu Dương đang dìu Hứa Mỹ Tình, anh vừa vỗ sau lưng giúp cô ấy vừa quan tâm hỏi: “Chị Mỹ Tình, chị không sao chứ?”
“Tôi không sao. Tôi còn uống tiếp được”.
Hứa Mỹ Tình vô cùng cao hứng: “Trần Triệu Dương, chúng †a uống nữa đi”.
“Chị Mỹ Tình, muộn rồi, chúng ta về thôi”. “Lần sau có cơ hội lại uống tiếp”. “Đúng đó. Đêm nay chị đã uống rất nhiều rồi”.
Các nhân viên nữ đứng bên cạnh cũng không ngừng khuyên.
Bọn họ cũng đã uống không ít rượu, nhưng mà không uống nhiều như Hứa Mỹ Tình.
“Uống, tôi còn muốn uống nữa”.
Hứa Mỹ Tình chân nam đá chân chiêu lôi kéo lấy Trần Triệu Dương, hét lên: “Làm sao tôi có thể uống rượu thua cậu được chứ. Không thể nào! Chúng ta uống tới cùng nào!”
Hứa Mỹ Tình vừa dứt lời thì bổ nhào vào lòng Trần Triệu Dương, trong miệng lẩm bẩm không ngừng: “Chúng ta uống nữa đi, uống nữa đi...”
“Trần Triệu Dương, chị Mỹ Tình say quá rồi, anh đưa chị ấy về nhà nha”.
Hồ Tiểu Nhạc nói với Trần Triệu Dương.
“Để em cho anh địa chỉ nhà chị ấy, mật khẩu nhà là khóa vân tay, anh ấn ngón cái của chị ấy là mở được khóa ngay”.
“Trần Triệu Dương, chị ấy giao cho anh đó. Chúng tôi đi trước đây”.
Bọn họ để lại địa chỉ, sau đó yên tâm giao Hứa Mỹ Tình cho Trần Triệu Dương rồi đón taxi đi về.
Trần Triệu Dương nhìn mọi người rời khỏi rồi nhìn Hứa Mỹ Tình đang tựa trong lòng mình.
Anh thở dài một hơi, anh còn tưởng Hứa Mỹ Tình uống rất được, không ngờ tửu lượng lại quá kém.
Bây giờ, Hứa Mỹ Tình say thành như thế này thì anh chỉ có thể tự mình đưa cô ấy về nhà thôi.
Trần Triệu Dương đỡ lấy Hứa Mỹ Tình rồi gọi một chiếc taxi.
Sau khi lên xe taxi thì anh đọc địa chỉ nhà của Hứa Mỹ Tình cho tài xế.
Trên xe, cả người Hứa Mỹ Tình mềm nhữn dựa vào lòng Trần Triệu Dương. Vì bây giờ là mùa hè nên cả hai đều mặc rất ít quần áo.
Hứa Mỹ Tình cứ dán lên người Trần Triệu Dương như vậy, khiến anh cảm nhận rất rõ được cái cảm giác mềm mại đó là gì.
Lúc này, trong lòng anh vô cùng dao động.
Còn Hứa Mỹ Tình thì cứ lẩm bẩm rẵng: “Trần Triệu Dương, chúng ta uống tiếp đi. Nếu cậu hạ gục được tôi thì muốn làm gì tôi cũng được”.
Giây phút nghe thấy được những lời này, Trần Triệu Dương không kìm được mà hăng máu một phen.
Chị ấy là đang ra ra hiệu cho mình sao?
Thật sự thì Trần Triệu Dương không có sức kháng cự với người phụ nữ như Hứa Mỹ Tình.
“Cậu trai, cậu thật may mắn. Haha”
Lúc này, tài xế xe taxi nở một nụ cười mang theo sự ngưỡng mộ nói.