Cũng may tuy con quái thú này rất khủng bố nhưng chỉ số thông minh không được cao cho lắm, nếu không cũng sẽ không cần lần tìm theo hơi thở.
“Chết tiệt, tình huống gì thế này?”, ngay lúc bọn Đới Lạc đang thảo luận kịch liệt, bọn họ bỗng cảm giác được mặt đất đột nhiên truyền đến từng đợt chấn động. Khi họ đưa mắt nhìn về đám bụi đất bay mù mịt phía xa, nháy mắt tập trung toàn bộ vào người con cự thú kia.
Khi họ nhìn thấy con cự thú thì trợn tròn cả mắt. Dù cho cách xa như vậy vẫn có thể được cảm nhận được hơi thở từ trên người con cự thú truyền đến khiến người †a tim đập chân run.
“Con cự thú kia đang hướng về phía chúng ta, đừng có giấu giếm nữa, đây là chìa khóa để tiến vào thần miếu mà chúng tôi có được, tin rằng các vị cũng có thứ này. Nếu thật sự vẫn không chịu lấy ra thì tất cả chúng †a đừng mong sống dễ chịu”.
Sắc mặt Tulle xanh mét, giờ phút này cũng chẳng dám cất giấu thứ gì nữa, thẳng tay lấy một khối kim loại hình tam giác, xem ra hẳn là đồ không trọn vẹn.
Những người khác liếc nhìn nhau, hiển nhiên lúc này đã rất nguy cấp rồi, nếu vẫn còn giấu giếm thì chết chắc.
“Đây chính là ba khối chúng tôi có được”, Đới Lạc lấy ra ba khối tam giác của mình, nhìn bề ngoài thì kiểu dáng khá giống nhau, nhưng mà hoa văn phía trên mặt thì hoàn toàn khác biệt.
“Chẳng qua chúng ta đã nói trước rồi, ai có được nhiều mảnh của chìa khóa thần miếu hơn thì có quyền ưu tiên lựa chọn ở trong thần miếu. Mọi người chắc sẽ không phản đối điều kiện này đúng không?”, trên mặt Đới Lạc hiện lên vẻ năm chắc mọi thứ.
“Tôi cũng có một khối. Ý của ông là xem ai quan trọng hơn đúng không? Nếu đã như vậy thì tôi rút lui, để tôi mở to mắt nhìn xem ông làm thế nào để đi vào đó dựa vào ba khối sắt vụn này?”, Dylan cũng tiện tay lấy ra một khối bên hông, thảy thảy trong tay rồi xoay người đi về phía khác.
“Dylan, ông muốn đi đâu?”, Đới Lạc và Tulle nhìn nhau, sau đó mang người chặn lại hướng Dylan đang muốn rời khỏi.
“Thế nào hả? Nếu tôi không chịu giao ra thì các ông muốn cưỡng ép chiếm lấy sao?”, nhìn thấy thái độ của bọn họ, sắc mặt Dylan tối sâm xuống.
“Đới Lạc, ông biết rằng dù ông sở hữu ba khối thì cũng vô dụng. Chỉ cần thiếu mất một khối trong số chúng ta thì ông cũng chẳng vào được. Cho nên đừng có nói đến điều kiện nữa, vào được trước rồi tính tiếp”, Tulle nhìn lướt qua quái thú đang ngày càng gần, có chút bực. mình nói với Đới Lạc.
“Được, đành để cho các ông chiếm chút hời từ tôi vậy”, Đới Lạc cũng biết ông ta đưa ra yêu cầu như thế vào thời điểm này rất gượng ép, ông ta cũng không có cảm giác tốt với quái thú kia.
“Không nói vô nghĩa nữa, đi thị chịu thua hai tên ngu xuẩn này. Hắn ta thề đợi khi vào được bên trong rồi nhất định phải xử lý toàn bộ.
Ba người cầm đầu nhanh chóng cầm lấy chìa khóa thần miếu rồi đi đến cửa, trên cửa có một vết lõm, ba người họ theo thứ tự đặt chìa khóa của thần miếu vào.
Ngay khi năm khối kim loại đầu được đặt lên thì cửa đá thần miếu bỗng phát ra tiếng động. Ngay sau đó, cửa đá lớn bắt đầu được kéo lên, lộ ra một lối đi tối om.
“Đi
Thấy cảnh này, tất cả đều phấn chấn vô cùng, điên cuồng phóng về phía cánh cửa lớn kia.
Cũng may cánh cửa của thần miếu đủ rộng, cho dù nhiều người đi vào bên trong như vậy cũng không có vẻ gì chật chội.