Người đàn ông đi trước cầm dìu bước vào, thấy Trần Triệu Dương và Hứa Mỹ Tình đang nằm trên nền đất, hắn liền cầm rìu lên, nhìn hai người tức giận nói: "Hứa Mỹ Tình ả đàn bà dâm đãng, giờ bị tao bảt tại trận rồi nhé. Hừ, dám dấu tao đi cặp kè với người khác. Hôm nay tao phải đập chết mày".
Người đi theo sau hản liền đóng cửa lại, rồi kéo đồ đạc để chặn cửa.
Hứa Mỹ tình thấy đối phương bộ dạng hung tợn như vậy, liền đứng dậy bảo vệ Trần Triệu Dương, nói: "Chu Thịnh Long, anh đừng có mà nói bừa. Hai chúng ta đã không còn mối quan hệ nào rồi. Chúng ta đã ly hôn rồi".
Hứa Mỹ Tình cần môi đáp: "Chuyện này tôi sẽ kể cho cậu sau".
"Chu Thịnh Long, chúng ta đã không còn bất kì mối quan hệ nào nữa, giờ anh lập tức rời khỏi đây cho tôi. Tôi nhắc lại một lần nữa, tòa án đã phán quyết chúng ta ly hôn rồi, giờ tôi có ở cùng với ai đều không liên quan đến anh. Cút!"
"Ly hôn?"
Chu Thịnh Long hừ một tiếng, đáp: "Tòa án đã quyết định thì sao nào. Tao không đồng ý với phán quyết của tòa, hơn nữa căn nhà này tao cũng có phần, mày không có tư cách đuổi tao đi. Hứa Mỹ Tình, mày nói là mày không ngoại tình, vậy mà hôm nay tao lại bắt quả tang mày ngoại tình với người khác”.
"Anh Chu, đừng nó nhiều với cô ta nữa. Cứ đánh gãy chân thăng bồ này đi". "Đúng rồi đó, đánh gãy chân thăng bồ này rồi tính tiếp".
Những người xung quanh Chu Thịnh Long bắt đầu hùa theo.
Chu Thịnh Long tay cầm rìu, hùng hổ nói: "Nói đúng lắm. Hứa Mỹ Tình, đồ đàn bà dâm đãng này, mau tránh ra, tao phải đánh gãy chân tên này".
Chu Thịnh Long vừa nói, vừa nằm chặt chiếc rìu trong tay.
Hứa Mỹ Tình thấy chiếc rìu trong tay hắn ta thì cảm thấy sợ hãi.
Cô vẫn một mực đứng phía trước bảo vệ Trần Triệu Dương, nhìn Chu Thịnh Long và nói: "Chu Thịnh Long, anh đừng có làm bừa, nếu anh dám làm hại cậu ấy, tôi sẽ liều chết với anh”.
"Anh Chu, con đàn bà này giờ vẫn còn bảo vệ bồ của nó".
"Đừng dài dòng nữa, mau đánh nó đi".
Đám người càng lúc càng tiến sát lại.
Chu Thịnh Long nhìn Hứa Mỹ Tình, ánh mắt toát lên vẻ giễu cợt: "Hứa Mỹ Tình, hôm nay mày không bảo vệ được nó đâu".
"Hứa Mỹ Tình, hay là để tôi giải thích đi?"
Trần Triệu Dương đứng phía sau khế nói nhỏ với cô.
"Không được, Chu Thịnh Long có rìu, nguy hiểm läm".
Hứa Mỹ Tình lập tức từ chối.
Trong lúc hoảng loạn thế này, Hứa Mỹ Tinh đã quên mất chuyện Trần Triệu Dương lợi hại như thế nào, cô chỉ sợ tên điên Chu Thịnh Long làm hại Trần Triệu Dương.
Rầm!
Hứa Mỹ Tình vừa dứt lời, chiếc rìu của Chu Thịnh Long đã chém xuống tay vịn trên ghế, lúc này hắn nhìn chăm chằm vào cô, nở nụ cười giễu cợt: "Hứa Mỹ Tình, muốn tao không đánh hắn cũng được. Nhưng tao có một điều kiện".
"Điều kiện gì?"
Hứa Mỹ Tình nhìn vào chiếc rìu trong tay hắn, cố gắng kéo dài thời gian.
Chu Thịnh Long nở một nụ cười đắc ý, nói: "Rất đơn giản, quay lại với tao, sau đó chuyển hết tài sản cho tao. Tới lúc đó, dù có bất kì chuyện gì cũng phải nghe theo lời tao. Dù cho tao. có cặp kè bên ngoài, mày cũng không được quản".
Hứa Mỹ Tình nghe thấy những lời này, nghiến răng tức giận đáp: "Chu Thịnh Long, muốn quay lại với tôi, anh bỏ ngay ý nghĩ đó đi".
"Ha ha, tao biết mày sẽ không đồng ý mà". Chu Thịnh Long lôi ra một bản hợp đồng, nói: "Vậy mày
chuyển hết tài sản cho tao, rồi ngủ cũng tao một lần nữa, thì hôm nay tao sẽ không làm tổn thương hắn".
"Đồ cặn bã, đừng có mơ".
Hứa Mỹ Tình mắng mỏ.
Những lời này của Chu Thịnh Long khiến cô ghê tởm.