Theo lý thuyết thì hắn ta và tên cầm đầu này phải là bạn bè chứ, sao lại không nói một câu đã ra tay đánh người rồi?
"Đại ca, chỉ cần anh chịu đánh hắn, chuyện tiền bạc rất dễ thương lượng, em có thể đưa..."
Bình bịch!
Chu Thịnh Long còn chưa nói xong đã bị đá ngã nhào về một phía.
"Mày im mồm cho tao, đến cả anh Dương của tao mà mày cũng dám dạy dỗ. Mày muốn chết phải không!"
Hồ Tuấn Kiệt đạp Chu Thịnh Long ngã nhào, liền bước tới bên cạnh Trần Triệu Dương nói: "Anh Dương, chào anh. Hehe..
Tôi không biết hóa ra là anh..."
Hồ Tuấn Kiệt lúc nhìn thấy Trần Triệu Dương đã bị dọa một phen.
Ngọn ngành câu chuyện hắn đại khái đã hiểu rồi. Hồ Tuấn Kiệt vốn nghĩ đây là một chuyện đơn giản thôi, nhưng khi hắn nhìn thấy Trần Triệu Dương, lòng hắn như rơi
xuống vực thẳm vậy".
Hắn sợ rằng một khi làm ảnh hướng tới "đêm xuân" của Trần Triệu Dương và Hứa Mỹ Tình thì hẳn sẽ chết rất thảm.
Hơn nữa Hồ Tuấn Kiệt biết Trần Triệu Dương lợi hại thế nào, đám người hẳn đem tới đây thật sự không đủ mà.
"Anh Hồ, chuyện này là sao?”
"Anh Hồ, hắn không những quyt tiền xe mà còn đánh em
nữa".
Tên tài xế taxi không phục và nói.
Hồ Tuấn Kiệt lao tới tát hẳn một phát rồi măng mỏ: Dương ngồi xe mày là vinh dự của mày đó. Mày còn dám nói anh Dương quyt tiền, chán sống rồi à?"
"Không dám. Không dám!"
Tên tài xế taxi yếu ớt đáp.
"Mau xin lỗi anh Dương đi".
Hồ Tuấn Kiệt nói.
Tên tài xế taxi vẫn không hiểu chuyện gì, nhưng cũng không dám phản đối, bước tới trước mặt Trần Triệu Dương thấp giọng: "Anh Dương, xin lỗi anh".
"Cảm ơn anh Dương vì đã ngồi xe mày đi". Hồ Tuấn Kiệt tiếp tục đánh vào đầu hăn và nói.
"Cảm ơn anh Dương đã ngồi xe của em", tên tài xế taxi cúi đầu nói.
"Chúng mày, mau gọi anh Dương đi".
Hồ Tuấn Kiệt nhìn đám đàn em phía sau, nói.
"Anh Dương".
Đám người phía sau đồng loạt gọi.
Ơ!
Hứa Mỹ Tình thấy vậy, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Cô thấy đám côn đồ lúc tới hung hăng như vậy, sợ Trần Triệu Dương sẽ xảy ra chuyện.
Nào ngờ tên cầm đầu của đám người kia vừa tới liền cong lưng cúi đầu trước Trần Triệu Dương.
Chuyện này đã xảy ra hai lần trong tối nay rồi.
Hứa Mỹ Tình nhìn Trần Triệu Dương, đột ngột cảm thấy người đàn ông này thú vị vô cùng. Anh thật là thần bí!
Chu Thịnh Long thấy vậy liền ngây người tại chỗ.
Rõ ràng đám người này tới gây rắc rối cho Trần Triệu Dương, sao giờ lại cúi đầu hạ giọng với Trần Triệu Dương vậy.
"Không sao, có thể cút rồi!"
Trần Triệu Dương cũng không muốn đám người của Hồ Tuấn Kiệt ở lại lâu, dù gì nếu như bị hàng xóm nhìn thấy sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của Hứa Mỹ Tình.
"Bọn tôi đi liền. Đi liền.."
Hồ Tuấn Kiệt thấy Trần Triệu Dương không truy cứu nữa liền như trút được một gánh nặng.
"Quay lại đây!"
Hồ Tuấn Kiệt vừa đi được hai bước, Trần Triệu Dương đã gọi lại.
Hồ Tuấn Kiệt sợ Trần Triệu Dương đổi ý. "Đem mấy tên này đi. Dạy dỗ chúng một trận nhớ đời". Trần Triệu Dương chỉ vào Chu Thịnh Long nói.
Hồ Tuân Kiệt nhìn nhìn và lập tức trả lời: "Không thành vấn đề".
Hồ Tuấn Kiệt vừa dứt lời, liền quay ra nói với đám người của mình: "Ra tay đi".
Ngay lập tức có người xông tới giữ Chu Thịnh Long lại.
"Anh, em sai rồi. Anh bảo bọn họ đừng đánh em". Chu Thịnh Long gào thét. "Tao cho mày cơ hội rồi".
Trần Triệu Dương lạnh lùng đáp: "Nhưng mày lại quay lại để gây sự với tao. Xem ra lúc nấy dạy dỗ mày chưa đủ rồi".
“Anh ơi.. Cứu... Em
Chu Thịnh Long vốn muốn tiếp tục kêu cứu, Hồ Tuấn Kiệt liền trực tiếp bịt miệng hắn lại. Lúc này Chu Thịnh Long thật sự muốn chết cho rồi, vốn tưởng quay lại có thể ra oai một chút, nào ngờ kết cục còn thảm hại hơn.
"Anh Dương, chuyện nhỏ nhặt này cứ để cho tôi. Không ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của anh đâu".
Hồ Tuấn Kiệt vừa nói vừa kêu người kéo Chu Thịnh Long rời đi.