Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 144



“Con heo lười biếng, con heo chết dẫm, con heo lười chết dẫm, dậy đi. Dậy ngay cho tôi

Buổi sáng, khi Trần Triệu Dương vẫn còn đang trong mộng đẹp thì bị Nam Cung Yến lôi tai dựng dậy.

Trần Triệu Dương bị kéo dậy, vẫn còn dáng vẻ phờ phạc hỏi: “Sao thế? Hôm nay không phải là ngày nghỉ à?”

“Ai nói là được nghỉ? Lập tức vệ sinh cá nhân rồi cùng tôi ra ngoài làm việc”.

Nam Cung Yến chống nạnh đáp lại với giọng điệu lạnh lùng.

“Nhưng anh vẫn muốn ngủ tiếp”.

Trần Triệu Dương ngáp một cái nói: “Anh còn chưa muốn

dậy”. Vừa dứt lời anh lại ngã năm xuống giường.

“Em muốn làm gì thì để Đường Võ đi cùng là được. Hiện giờ em đã an toàn rồi”.

Trần Triệu Dương nói xong liền trở mình ngủ thiếp đi. Rầm!

Trần Triệu Dương vừa nhắm mắt lại không lâu.

Anh cảm thấy đầu mình ướt đẫm.

Trần Triệu Dương từ trên giường nhảy dựng lên.

Anh nhìn chằm chằm chiếc chậu rửa mặt trong tay Nam Cung Yến, nói đầy kích động: “Em làm gì đó?”

“Giúp anh dậy thôi”. “Có kiểu giúp người khác như vậy à?” “Tôi ở bên ngoài đợi anh mười phút”.

Nam Cung Yến vứt chậu đi, miệng vừa ngâm nga một làn điệu vừa xoay người bước ra ngoài.

Không hiểu vì sao, thấy được biểu cảm buồn bực của Trần Triệu Dương, Nam Cung Yến lại cảm thấy đây mới chính là khởi đầu của một ngày tươi đẹp.

Trần Triệu Dương lau đi những giọt nước trên mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô gái, em đợi đó cho tôi, rồi sẽ có một ngày, tôi khiến em bị chinh phục phải quỳ dưới chân tôi”.

Tối qua Trần Triệu Dương trò chuyện cùng Hứa Mỹ Tình đến nửa đêm, buổi sáng thực sự vẫn rất buồn ngủ. Bây giờ lại

bị xối nước lạnh, cả người anh đều trở nên tỉnh táo.

Nếu đã tỉnh táo rồi, Trân Triệu Dương dứt khoát vệ sinh cá nhân rồi đi ra ngoài.

Lúc Trần Triệu Dương bước ra, anh thấy Nam Cung Yến đang khoác trên mình một chiếc váy liền thân, dáng vẻ thiếu nữ nhưng lại dương dương tự đắc.

Thấy cô đắc ý như vậy, Trần Triệu Dương cảm thấy không thể để cô quá hả hê, kiểu con gái này ba ngày không đánh thì

trèo lên mái nhà lật ngói mất.

“Vợ yêu ơi, hôm nay ăn mặc đẹp như vậy là định hẹn hò với anh à?"

Trần Triệu Dương sáp tới gần, tạo dáng cool ngầu cười nói.

“Hẹn hò với anh?”

Sắc mặt Nam Cung Yến thoáng chốc trầm xuống đáp: “Anh năm mơ giữa ban ngày chắc”.

“Vậy chúng ta đi đâu? Chẳng lẽ là đi nhà nghỉ?”

Trần Triệu Dương cười đáp: “Vậy cũng tốt, sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ mà bố vợ giao cho anh”.

“Cút!” Nam Cung Yến lạnh lùng phun ra một chữ.

“Được thôi”.

Nam Cung Yến nói xong, Trần Triệu Dương liền quay đâu đi về.

“Tên họ Trần kia, anh đứng lại cho tôi”, Nam Cung Yến thấy người nào đó muốn rời đi, giọng lạnh băng: “Bây giờ anh lên xe cho tôi. Nếu như anh dám trốn, tôi thiến anh cho coi”.

Nam Cung Yến lúc này cảm thấy một ngày đẹp đễ đã kết thúc rồi.

Cô phát hiện ra rằng người đàn ông này bất cứ lúc nào cũng có thể ảnh hướng tới tâm trạng của mình.

“Em bảo anh cút, anh liền cút. Bảo anh quay lại thì anh phải quay lại. Anh là người không có chút thể diện nào chắc?”

“Vậy anh muốn thế nào?”, Nam Cung Yến cắn răng hỏi.

“Em phải xin lỗi anh”, Trần Triệu Dương trả lời một cách nghiêm túc.

“Không thể nào”.

“Vậy thì anh đi đây. Tạm biệt”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.