Cứ thế này, chưa biết chừng vốn cược có khi lên đến một trăm năm mươi triệu, thậm chí hơn thế cũng nên.
Ván này chơi hơi lớn đấy!
Nam Cung Yến thầm nghĩ.
Có điều, cô biết mình chẳng thể ngăn được.
Tất Văn Bách thấy thế thì cười híp mắt, cảm thấy bản thân cược hơi ít. Hắn nghĩ rằng lát nữa nên gọi thêm nhiều người tới cược hơn nữa.
Koong!
Lúc này, sau khi tiếng gõ chiêng vang lên, cuộc đấu chính thức bắt đầu.
“Chúng ta đi chọn đá thôi!”
Tất Văn Bách nói với thầy Sơn.
“Được”.
Thầy Sơn thoải mái mỉm cười.
Hai người nhanh chóng rời đi.
“Trần Triệu Dương, chúng ta có thể đi chưa? Chúng ta nên nhanh lên, nếu không mấy khối đá tốt đều bị bọn họ lấy hết mất!"
Nhìn Trần Triệu Dương đứng im một chỗ, Nam Cung Yến thúc giục.
“Không vội, đợi anh hút nốt điếu thuốc này đã”. Trần Triệu Dương bình thản nói.
“Còn không vội à?”, Nam Cung Yến nóng lòng hỏi. “Cậu ta bỏ cuộc rồi hả?”
“Chỉ có một tiếng để chọn ba khối đá tốt, đây chẳng phải chuyện dễ dàng gì, thế mà cậu ta còn không mau lên?”
“Người trẻ đúng là tự tin thái quá rồi!”
“Không phải cậu ta định nhờ vào cảm giác để thắng thầy. Sơn đấy chứ?”
“Ha ha, có thể cậu ta cảm thấy mình không thắng được nên cứ chậm rãi thôi!”
Người đứng xem đều phá lên cười.
Trần Triệu Dương càng tỏ ra như vậy, bọn họ càng mừng. Đồng thời, bọn họ lén đặt thêm tiền cược.
“Đi thôi!"
Sau khi hút xong điếu thuốc, Trần Triệu Dương vứt đầu lọc đi, đi thẳng vào sàn cược ngọc.
Nam Cung Yến nhanh bước theo sau.
“Trần Triệu Dương, hay thế này đi, chúng ta chia nhau ra làm việc. Tôi thấy cái nào ổn thì chọn ra trước rồi để anh soi sau, được chứ?”
Nam Cung Yến hỏi Trần Triệu Dương.
“Không cần”.
Trần Triệu Dương lắc đầu từ chối: “Chúng ta xem từ giữa”.
Trần Triệu Dương đã xem một lượt chỗ đá ở đoạn đầu, anh biết chẳng có cái nào ra hồn, vậy nên anh chú trọng tới phần mình chưa xem chút nào ở phía sau hơn.
Rất nhiều chủ sạp biết chuyện Trần Triệu Dương cá cược với Tất Văn Bách nên khi thấy Trần Triệu Dương xuất hiện, ai nấy đều nhiệt tình chào đón.
Bọn họ nghĩ rằng, nếu như Trần Triệu Dương chọn đá ở chỗ mình, đến khi cắt ra được món đồ ngon thì người khác cũng sẽ hùa tới mua ở chỗ bọn họ.
Trần Triệu Dương vừa bước vào sạp, anh đã tập trung sức chú ý, dùng Đôi Mắt Xuyên Thấu để quan sát.
Trong sạp hàng này không có đồ tốt, món đồ tốt duy nhất là thủy chủng ngọc, có điều chỉ to cỡ quả trứng gà, những thứ khác thì kém hơn chút.
Nhưng Trần Triệu Dương cảm thấy đã dùng đến Thấu Thị rồi, chỉ cần bên trong có phỉ thúy, thu được lời thì cứ lấy đã rồi tính
Vậy nên Trần Triệu Dương lấy khoảng bảy, tám khối đá của sạp hàng này.
“Trần Triệu Dương, anh chọn xong rồi sao? Chúng ta chỉ cần ba khối đá là được rồi!”
Nam Cung Yến nhắc nhở Trần Triệu Dương.
“Trả tiền đi, chúng ta đến sạp khác!”
Trần Triệu Dương dứt khoát nới với Nam Cung Yến.
“Ồ",
Nam Cung Yến trông thấy Trần Triệu Dương nghiêm túc như vậy nên không nói gì nhiều, sau đó đi tính tiền với Trần Triệu Dương.
Trần Triệu Dương đi thẳng đến sạp hàng tiếp theo.
Đợi Nam Cung Yến chạy đến nơi, Trần Triệu Dương đã chọn được năm, sáu khối đá.
“Trả tiền!” Trần Triệu Dương nói với Nam Cung Yến.