Nam Cung Yến vừa nói xong, Trần Triệu Dương đột nhiên đứng dậy lao về phía cô.
Trần Triệu Dương vừa lao tới thì liền ôm chặt lấy Nam Cung Yến.
"Trần Triệu Dương, anh làm gì vậy?" Nam Cung Yến hoang mang hỏi. Chụt! Chụt!
Nam Cung Yến vừa dứt lời thì bị anh hôn liên tục hai cái lên mặt.
"Haha, em đúng là nữ thần may mắn của anh mà!"
Trần Triệu Dương cười lớn. "Nữ thần may mẫn gì?" Nam Cung Yến bối rối.
"Giờ là lúc nào rồi mà còn thể hiện tình cảm ở đây vậy chứi"
Giang Tử Phong bất lực nói.
Tất Văn Bách nghiến răng: "Càng ân ái với nhau thì càng nhanh chết đấy!"
"Ông chủ, tảng đá này bao nhiêu tiền vậy?"
Lúc này, Trần Triệu Dương nói với ông chủ cửa hàng ở bên trong.
"Anh Dương, anh muốn mua tảng này à?”
Giang Tử Phong sửng sốt.
"Đúng vậy!"
Trần Triệu Dương gật đầu nói.
"Hơn nữa, tôi còn muốn đem tảng đá này đi thi đấu".
"Anh điên rồi à! Tảng đá này chỉ được đặt để chặn cửa ở đây, chỉ cần nhìn thôi là đã biết nó chỉ là một tảng đá bình thường", Nam Cung Yến có chút bực tức nói.
"Thầy Sơn, ông lại ép người ta phát điên rồi", Tất Văn Bách cười nhẹ.
"Một tảng đá bình thường thôi mà đã muốn thẳng tôi à? Haha"", thầy Sơn cười khinh.
Ông chủ cửa hàng nghĩ răng Trần Triệu Dương sẽ mua những tảng đá khác, nhưng khi bước ra thấy Trần Triệu Dương chỉ vào tảng đá mà ông ta đặt ở ngoài cửa thì liền lập tức nói: "Trước đây, tôi đã từng cắt qua tảng đá này rồi, nhưng mà nó bị vỡ nên tôi mang nó ra để chặn cửa. Nó không đáng giá mà cũng chẳng cho ra được hàng tốt đâu. Nếu cậu muốn những loại tốt thì hãy vào trong cửa hàng mà chọn, trong đó vẫn còn rất nhiều loại đá lâu năm đấy!"
"Không cần đâu! Tôi chỉ muốn tảng này, nó bao nhiêu tiền, ông ra giá đi!", Trần Triệu Dương nói chắc như định đóng cột.
"Nếu cậu thật sự muốn tảng đá này thì tôi bán cho cậu năm ngàn tệ vậy, mà năm ngàn tệ cũng hơi đắt rồi, thôi thì ba ngàn tệ cũng được!"
Ông chủ tùy ý đưa ra một cái giá.
"Tôi trả ông luôn năm ngàn tệ".
Trần Triệu Dương nhìn về Nam Cung Yến nói: "Mau lên!"
Anh có vẻ như đang sợ rằng ông chủ sẽ đổi ý vậy.
Nam Cung Yến liền viết một tờ chỉ phiếu năm nghìn tệ.
Sau khi ông chủ đã thu tiền, Trần Triệu Dương liền nói: "Ông chủ, ông chuyển tảng đá này về bãi cắt đá nhé. Tôi sẽ sử dụng nó để tham gia thi đấu".
"Chàng trai, đừng nói là cậu sẽ đem tảng đá này đi thi chứ?"
Ông chủ cửa hàng nhìn Trần Triệu Dương nói: "Tôi khuyên cậu không nên làm vậy".
"Tôi quyết định rồi! Tôi coi trọng tảng đá này!", Trần Triệu Dương khẳng định nói.
"Haha, đem một tảng đá vỡ đi thi đấu, cậu chắc chẳn bại trận rồi!"
Tất Văn Bách cười điên cuồng.
"Chọn một tảng đá mà ai cũng không thèm lấy, xem ra tôi đã đề cao cậu rồi!", thầy Sơn lắc đầu nói.
"Đã đến giờ, chúng ta đi thôi". Tất Văn Bách đắc ý cười.
Hắn ta cảm thấy mình chắc chẵn sẽ thẳng rồi, không còn điều gì hoài nghi nữa.
"Anh Dương, anh không bị điên chứ?"
Giang Tử Phong chán nản nói: "Anh lại đi mua một tảng đá vô dụng".
"Trần Triệu Dương, trước đây anh đã gặp may mắn một lần rồi, lần này không thể lại may mản như vậy nữa. Nếu đem tảng đá này đi thi, tôi thấy không có chút hi vọng thẳng nào cả".
Nam Cung Yến lắc đầu n không đến mức như thế này mài
Có tồi tệ đến mấy cũng Trần Triệu Dương đầy tự tin nói: "Mọi người yên tâm, hôm nay, chúng ta nhất định sẽ thắng".
"Anh dựa vào đâu mà lại tự tin như vậy?", Nam Cung Yến hỏi.
"Em đã ngồi lên tảng đá này, mông của em đã khai sáng nó rồi. Lần này, chúng ta nhất định sẽ thắng", Trần Triệu Dương cười nói.
"Hứ!", Nam Cung Yến bĩu môi.
"Đúng là mê tín mà! Anh Dương, nếu lần này mà thua, em sẽ làm mai cho anh một "sugar mami, anh đừng có mà bỏ qua", Giang Tử Phong nói
"Chúng ta đi thôi. Tôi sẽ chọn thêm hai tảng nữa rồi ra bãi cắt đá".
Trần Triệu Dương tự tin bước ra ngoài.
Trần Triệu Dương vốn dĩ cảm thấy không còn tia hi vọng gì nữa nhưng không ngờ tới phút cuối anh đã tìm được một tảng cực phẩm cho mình.
Trần Triệu Dương tin chắc rằng chỉ cần viên phỉ thúy này được mở ra thì chắc chắn sẽ đè bẹp được ba tảng đá của Tất Văn Bách.
Nhìn thấy Trần Triệu Dương tươi cười bước ra, Nam Cung "Yến và Giang Tử Phong chỉ biết đưa mắt nhìn nhau.
"Chị dâu, Anh Dương điên rồi sao?" Giang Tử Phong nhẹ giọng hỏi. "Chị thấy cũng giống như thế đấy!" Nam Cung Yến nói.
"Không biết mấy "sugar mami" có thích kiểu điên cuồng này không?", Giang Tử Phong trầm giọng nói.