Trần Triệu Dương xuất hiện tại bãi cắt đá, những người có mặt đều quây xung quanh anh.
Tất cả đều muốn xem Trần Triệu Dương đã chọn đá gì. Nhưng bây giờ, Trần Triệu Dương chỉ có hai tảng.
Mọi người nhìn thấy vậy thì bàn luận sôi nổi.
"Tôi thấy không khả quan mấy".
"Hai tảng này rõ ràng không phải đá tốt".
"Trông còn non, không có hàng gì tốt cả".
"Haiz, chỉ riêng chất lượng thôi đã kém rồi".
"Xem ra, lần này Giang Tử Phong sẽ bị thua lỗ đến khóc mất".
Những người có mặt tại đây đều bàn tán không ngừng.
"Còn một tảng nữa. Nói không chừng tảng đó lại tốt".
"Cũng có thể".
Lúc này, ông chủ Hoa chen qua nói: "Người anh em, tôi rất xem trọng cậu. Tôi đã cược cậu thắng rồi, cậu không được làm tôi thất vọng đâu đấy".
"Ông chủ Hoa, ông yên tâm đi. Tôi sẽ không bao giờ để ông phải thất vọng".
Trần Triệu Dương cười nói. "Nhưng lúc tôi nhìn thấy cậu chuyển hai tảng này ra, tôi cảm thấy khá thất vọng. Còn tảng kia đâu?", Ông chủ Hoa nói:
"Còn một tảng nữa cho tôi xem thử đi".
"Ông chủ Hoa không cần nhìn đâu, tảng còn lại cũng chỉ là đồ người khác vứt đi mà thôi".
Tất Văn Bách chen vào đám đông và bước tới.
"Không phải chứ?", ông chủ Hoa há miệng trợn mắt nói.
"Ừm!, Trần Triệu Dương đáp.
Ông chủ Hoa chán nản nói: "Người anh em, tôi đã nhìn nhầm cậu rồi".
"Haha".
"Ông chủ Hoa, tôi bảo ông cược cậu Tất thắng, nhưng ông lại không tin".
"Ông xem, bây giờ thì tốt rồi". Những người xung quanh đắc ý cười. "Tôi không muốn cậu ta thắng", ông chủ Hoa nói.
"Tên họ Trần kia, đến anh chọn hai người tham gia định giá rồi", Tất Văn Bách nhìn chăm chằm vào Trần Triệu Dương
cười: "Sau khi chọn xong, chúng ta sẽ bät đầu cät đá".
"Tôi sẽ chọn ông chủ Hoa", Trần Triệu Dương chỉ vào ông ta cười: "Ông chủ Hoa, ông hãy giúp tôi chọn thêm một người đi".
Trần Triệu Dương có thể nhìn ra được, dường như ông chủ Hoa không thích Tất Văn Bách, cho nên ông ta tất nhiên phải chọn một người có lợi cho mình rồi.
"Cậu để tôi chọn sao?"
"Ừm".
"Tôi chọn lão Chương. Ông ta cũng là một chuyên gia trong lĩnh vực này”, ông chủ Hoa tiến cử một người đàn ông trung niên cao và gầy cho Trần Triệu Dương.
"Được. Vậy chính là ông ta", Trần Triệu Dương gật đầu nói.
"Vậy chúng ta nên cắt đá của ai trước đây?"
Tất Văn Bách hỏi.
"Cắt của anh trước đi", Trần Triệu Dương cười: "Tôi sợ rằng nếu cắt của tôi trước sẽ làm trò chơi này mất đi sự kịch tính".
"Xí",
Tất Văn Bách khinh thường nói: "Không biết lượng sức mình. Nhưng nếu anh muốn cắt của tôi trước, thì tôi chiều
theo ý anh vậy".
Lúc này, Tất Văn Bách bắt đầu bảo mọi người giải tán, sau đó hẳn ta kéo ba tảng đá ra ngoài.
Lần này, thầy Sơn sẽ đích thân cắt những tảng đá này.
Đầu tiên, ông ta chọn những cái nhỏ nhất và bắt đầu cắt chúng.
Ông ta vô cùng tự tin cắt từng nhát dao xuống. "“Trúng rồi!"
"“Trúng lớn rồi!"
"Là Phỉ Thúy Nước. Trông khá lớn".
"Nhìn vào vết cắt thứ hai kìa!"
Mọi người đều mừng rỡ kêu lên.
Đây đúng là một khởi đầu tốt.
Bọn họ vẫn đang bàn tán thì thầy Sơn đã cắt nhát dao thứ hai xuống.
Nhát dao này cắt xuống.
"Viên này không hề nhỏ".
"Ít nhất phải mười triệu".
"Thầy Sơn không hổ danh là bậc thầy mà". "Một khởi đầu tốt!"
Nhìn thấy hai bên đều có ngọc thì trong lòng Tất Văn Bách thầm nghĩ đã nắm chắc rồi.Tảng đầu tiên đã nhanh chóng tìm thấy.