Vẻ mặt Trần Triệu Dương đứng trước tảng đá vô cùng đăm chiêu.
Anh đang phải cẩn thận từng li từng tí.
Loại ngọc bên trong tảng đá này rất quý, nhất định không
được làm nó sứt mẻ dù chỉ một chút, nếu như có sơ xuất giá trị ät hẳn bị giảm đáng kể.
Trước đó, Trần Triệu Dương mới chỉ dùng khả năng nhìn thấu nhìn thử thì đã không khỏi giật cả mình, nhưng còn vị trí cụ thể thế nào thì anh cũng không nắm chắc.
Vì lúc anh cố dùng khả năng nhìn thấu nhưng vẫn không thấy được, Trần Triệu Dương đành dùng cách bảo đảm nhất có thể thôi.
Anh vẽ một đường xung quanh bên ngoài.
Sau đó để cho thợ cät đá bắt đầu cắt.
Không ngoài dự đoán, nhát cắt đầu tiên hoàn toàn không nhìn thấy được chút màu xanh nào.
Điều này lại dẫn đến thêm không ít lời bàn tán luyên thuyên.
Đặc biệt là Tất Văn Bách, vẻ mặt đắc ý của hẳn ta cũng muốn nghênh tới trời.
"Có cắt tiếp không?"
Thợ cắt đá hỏi Trần Triệu Dương.
"Không cần đâu, tôi thấy mài được rồi đó".
Trần Triệu Dương cầm lấy giấy nhám bắt đầu chà sát.
"Chưa thấy được chút màu xanh nào mà hãn lại mài rồi á”"
"Đầu óc người này có vấn đề rồi".
"Còn không chịu thua nhanh đi, làm mất thời gian người †a quá”.
Mọi người nhìn Trần Triệu Dương lấy giấy nhám chà thì không nhịn được lên tiếng.
"Tảng đá này nếu cắt ra được hàng ngon, tôi sẽ nuốt nó luôn đó", thầy Sơn cười lạnh nói: "Sao còn chưa bỏ cuộc chứ hả?"
Tất Văn Bách híp mắt cười nói: "Hản chưa bỏ cuộc cũng là vì muốn kéo dài thêm chút thời gian thôi, chúng ta cứ mặc cho hẳn câu giờ đi".
"Có câu giờ cũng vô ích, dù sao cũng thua chắc rồi!"
"Đệt, dám chơi méo dám chịu, có phải là đàn ông không?"
Tiếng mỉa mai vang lên không ngừng.
Giang Tử Phong chỉ biết thở dài.
Cậu ấy cũng muốn khuyên Trần Triệu Dương bỏ cuộc cho rồi.
Nam Cung Yến lại không biết nên nói gì với Trần Triệu Dương cho phải.
Trần Triệu Dương cầm giấy nhám cứ mài như thế hơn 20 phút đồng hồ.
Toàn bộ quá trình tiếng cười cợt châm chọc của tất cả mọi người không ngừng văng vắng bên tai.
Không chỉ vậy mà còn càng ngày càng lớn hơn. Dần dà bọn họ lại tỏ ra bực dọc.
Họ cảm thấy chuyện này chỉ đang lãng phí thời gian của tất cả mọi người thôi.
"Nhãi ranh, đừng có mà ở đây làm trò khùng trò điên nữa, tảng đá bỏ đi này dù có đổi đời thì cũng chỉ là đồ bỏ đi mà thôi".
"Nó cũng y như mày vậy đó".
"Nó cũng y như mày vậy đó".
"Mang một tảng đá bỏ đi đến, còn muốn cắt ra được hàng xịn, mày có năm mơ cũng không có đâu".
"Mẹ nó, nhanh chịu thua đi”.
"Lãng phí thời gian mọi người quá đấy".
€ó vài người mất kiên nhẫn chửi đổng lên.
Tất Văn Bách vẫn ra vẻ đắc ý cười nói: "Mọi người đừng hối chứ, trái lại tôi muốn xem thử hẳn ta định câu giờ tới khi nào, xem xem mặt hắn ta dày bao nhiêu".
Tất Văn Bách quay lại cười rồi nói với Nam Cung Yến: "Tiểu Yến à, anh không ngờ bên cạnh em lại có loại người này luôn đó".
Nam Cung Yến không biết nên nói gì nữa, cô cũng nghĩ Trần Triệu Dương hết hi vọng rồi, anh chỉ đang cố kéo dài thời gian thôi.
"Xuất hiện màu xanh rồi!"
Ngay lúc này không biết ai đó đã kêu lên.
Nghe thấy tiếng la, mọi người mới nhìn sang.
Bọn họ liền nhìn thấy một màu xanh biếc.
"Dù có ra màu xanh thì sao chứ".
"Có thể đáng giá bằng Phỉ Thuý Thuỷ Tinh sao?"
"Hắn ta có thể cắt ra được một viên phỉ thuý trị giá hơn trăm triệu à?"
Mọi người vẫn tiếp tục dè bỉu. "Là... là Đế Vương Lục". "Má ơi ~"
Lúc này thì từng tiếng kêu vì kinh ngạc dần bật thốt lên.
Theo những chỗ Trần Triệu Dương đã mài, mọi người rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ độ tinh khiết bên trong.
Không còn nghi ngờ gì nữa, là Đế Vương Lục rồi! Vua trong các loại phỉ thúy - Đế Vương Lục.
Đứng trước Đế Vương Lục, các loại Thuỷ Tinh, Băng, Nước... đều chỉ là phù du.