Trần Triệu Dương nhìn một cái rồi lạnh lùng nói: “Giang Uyển Quân thích ai, đó là quyền của em ấy. Cậu gây sự với tôi cũng vô dụng thôi. Hơn nữa, tôi lười phải so đo với kẻ dốt nát ngạo mạn như cậu”.
Anh nói xong thì chuẩn bị rời đi.
Diệp Thiên Phàm thấy thái độ không phục tùng của anh như vậy thì nổi giận đùng đùng.
“Mẹ kiếp, dám xem thường lời ông nói. Đánh chết mẹ nó đi! Một tên bảo vệ quèn cũng dám lên giọng với ông đây”.
Diệp Thiên Phàm giận dữ chửi rủa.
Hản ta vừa dứt lời thì đám đàn em của mình liền xông lên ngay lập tức.
Trần Triệu Dương cũng đã chuẩn bị xong tư thế ra tay. Bịch! Bịch! Nhưng đám người của hắn ta còn chưa đến trước mặt
Trần Triệu Dương thì từ bên cạnh đột nhiên có vài người xông đến đánh gục người của Diệp Thiên Phàm.
“Con mẹ nó, đến anh Dương mà mày cũng dám đánh, tao thấy mày chán sống lắm rồi phải không?”
“Dám đụng đến anh Dương của bọn tao, tao cho chúng mày đẹp mặt trước”.
Vài người mặc đồ bảo vệ, thẳng tay đánh bọn chúng một trận tơi bời.
Trần Triệu Dương nhận ra là đám người của Hồ Đại Quân.
Mà lúc này, Hồ Đại Quân đi đến trước mặt Diệp Thiên Phàm, cậu ta nhặt một chiếc cờ lê lên chỉ thẳng vào Diệp Thiên Phàm nói: “Là mày cho người đánh anh Dương phải không?”
“Là ông đây, thì sao chứ? Mày có biết ông là...”
Bốp!
Diệp Thiên Phàm chưa kịp nói hết câu thì đã bị Hồ Đại Quân cho một bạt tai vào mặt.
“Ông đây đếch cần biết mày là ai. Nhưng dám đắc tội với anh Dương đây là không xong với ông đâu!”
“Mẹ nó! Tên bảo vệ thối này, mày dám đánh ông đây ư!”
Diệp Thiên Phàm bị Hồ Đại Quân đánh thì lập tức nổi cơn tam bành.
Bốp! Hồ Đại Quân lại giáng thêm một bạt tai vào mặt hẳn.
“Đừng nói là một bạt tai. Ông đây có đánh thêm vài cái nữa cũng không là vấn đề”.
Hồ Đại Quân định đánh thêm một cái nữa nhưng Trần Triệu Dương đã bước qua ngăn cậu ta lại.
“Đủ rồi! Tất cả dừng tay lại!”
Lúc này, Trân Triệu Dương nói với Diệp Thiên Phàm: “Dẫn người của cậu cút ngay lập tức!”
Diệp Thiên Phàm bị đánh hai bạt tai vào mặt thì hắn chỉ vào đám người Trần Triệu Dương nói: “Dám đánh ông đây, các người hãy đợi đấy!”
“Ông đây sẽ chờ”, Hồ Đại Quân cười.
“Diệp Thiên Phàm, tất cả những chuyện này, đều do một tay tôi sắp đặt. Có chuyện gì cứ nhắm vào tôi đây. Không liên quan đến bọn họ”.
Trần Triệu Dương nói với Diệp Thiên Phàm.
“Tất cả bọn mày đều phải vênh váo.
Diệp Thiên Phàm vẫn còn Trần Triệu Dương liền đạp một cái vào mông hẳn chửi: “Cút đi!” “Hừ, cứ chờ đó, chúng mày sẽ phải hối hận!”
Diệp Thiên Phàm để lại một câu rồi bọn chúng khởi động xe bỏ chạy.
“Chạy chậm một chút thì tao đánh què bọn mày!” Hồ Đại Quân đắc ý nói.
Trần Triệu Dương võ vai Hồ Đại Quân nói: “Cậu không nên ra tay với hắn”.
“Hản dám đụng đến anh Dương, sao tôi có thể trơ mắt ra nhìn được chứ. Tôi còn thấy đánh chưa đủ nữa ấy chứ”.
Hồ Đại Quân nói. “Đúng vậy. Tôi cũng cảm thấy đánh còn nhẹ ấy”.
“Nếu không phải anh Dương kêu dừng, tôi vẫn còn muốn đánh tiếp”.
Trần Triệu Dương biết bọn họ coi trọng nghĩa khí, chỉ là Diệp Thiên Phàm không phải hạng người có thể dây vào được.
Trần Triệu Dương chỉ hi vọng, Diệp Thiên Phàm sẽ tính tất cả ân oán lên người mình.
“Sao mọi người lại tập trung hết ở đây vậy? Vẫn còn chưa đến giờ tan làm mài! Đội trưởng Dương đã đồng ý cho mọi người đi chưa?”
Trần Triệu Dương chuyển chủ đề hỏi.
“Chúng tôi biết mẹ của Đại Quân đã khỏe rồi, nên muốn đến thăm hỏi”.
“Đội trưởng Dương đã cho phép nghỉ”.
“Anh Dương, chúng tôi phát hiện từ khi đội trưởng Dương ở chung một chỗ với anh thì càng ngày càng trở nên nữ tính rồi. Bây giờ lại còn cho chúng tôi tan làm sớm để đến đây nữa”.