Nhưng đưa khí vào được một nửa thì Trần Triệu Dương phát hiện ra rằng kế hoạch ấy không thành công.
Anh cảm thấy kỳ lạ, bèn tập trung sự chú ý, sử dụng mắt nhìn xuyên thấu của mình.
Sau khi xem bằng mắt nhìn xuyên thấu, Trần Triệu Dương phát hiện ra kinh mạch ở vị trí đó bị người ta đánh đứt rồi.
“Đứt kinh mạch thì khó nối lắm”. Trần Triệu Dương cần răng nói.
Anh tập trung nhìn, định dùng kim đâm thử vào vị trí ấy.
Nhưng còn chưa đâm vào thì Trần Triệu Dương phát hiện ra tia sáng màu vàng trong mắt mình bắn vào đoạn kinh mạch ấy, khiến nó dần dần khôi phục.
Nhìn thấy cảnh tượng ấy, trái tim Trần Triệu Dương đập thình thịch, trong lòng thầm nghĩ: “Không ngờ mắt nhìn xuyên thấu lại có tác dụng ảo diệu như vậy!”
Nhưng bất kể thế nào thì anh cũng phải chữa trị kinh mạch trước đã.
Anh lại cầm kim lên và tiếp tục đưa khí vào.
Khi chuyển sang vị trí đứt kinh mạch tiếp theo, Trần Triệu Dương lại dùng mät nhìn xuyên thấu tập trung vào đó, chẳng bao lâu sau, tia sáng màu vàng lại lóe ra, chậm rãi chữa trị đoạn kinh mạch ấy.
“Thế này thì chắc là sẽ cứu sống được”.
Trần Triệu Dương thầm nghĩ trong lòng.
Có mắt nhìn xuyên thấu hỗ trợ, anh cảm thấy tự tin hơn trong việc cứu sống Hồ Đại Quân.
Bởi vì có mắt nhìn xuyên thấu, tốc độ châm cứu của Trần Triệu Dương bắt đầu chậm lại.
Thấy anh châm cứu chậm hơn, bác sĩ càng lúc càng bực bội, nếu không có thầy Ôn ở bên cạnh thì chưa biết chừng ông
†a đã gọi người vào khiêng Trần Triệu Dương ra rồi.
Ông ta cho răng Trần Triệu Dương đang lãng phí thời gian của ông ta, ông ta còn cả đống chuyện phải làm kia kìa.
“Từ bỏ đi, không cứu được đâu”.
Bác sĩ lại đả kích một lần nữa: “Cậu cố vớt vát cũng chẳng được”.
Trần Triệu Dương đang tập trung tinh thần châm cứu nên hoàn toàn bỏ ngoài tai.
“Thầy Ôn, cậu ta...”
Bác sĩ lại nhìn chăm chằm vào thầy Ôn.
“Cho cậu ấy thêm ít thời gian nữa”, thầy Ôn gật đầu nói: “Xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ chịu trách nhiệm”.
“Mười năm phút cuối cùng thôi đấy, đến lúc đó tôi sẽ gọi người tới xử lý".
Bác sĩ nói với thầy Ôn.
“Được, mười lăm phút cuối cùng nữa thôi”, thầy Ôn nói.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút một.
Chẳng mấy chốc đã tới mười lăm phút.
Vẫn chưa có kết quả gì từ Trần Triệu Dương.
Thấy vậy, thầy Ôn cũng bắt đầu khuyên nhủ Trần Triệu Dương: “Trần Triệu Dương, từ bỏ được rồi đấy, cậu làm thế cũng vô dụng thôi”.
“Đúng thế, từ bỏ đi! Không cứu được đâu”, bác sĩ cũng nói.
Bịch!
Bọn họ vừa dứt lời, Trần Triệu Dương bỗng đổ về phía sau, như thể không còn chút sức lực nào nữa.
Thầy Ôn vội vàng đỡ anh dậy và hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Trần Triệu Dương nói với vẻ phờ phạc: “Hơi mệt, để tôi nghỉ ngơi một lát là ổn”.
“Bây giờ tôi sẽ gọi người tới xử lý hậu sự”. Bác sĩ lập tức nói. Tít tít tít!
Bác sĩ vừa dứt lời, máy móc đang gắn trên người Hồ Đại Quân bỗng phát ra những âm thanh có quy luật.
Nghe thấy âm thanh ấy, bác sĩ dừng bước lại.
Ông ta quay đầu nhìn máy móc, nhịp tim đã khôi phục lại rồi, khiến biểu cảm của ông ta như vừa gặp phải ma.
“Sao, sao lại thế được chứ?”
Bác sĩ khiếp sợ nói.
“Thầy Ôn, đỡ tôi lên, tôi vẫn phải châm cứu tiếp”. Trần Triệu Dương nói với thầy Ôn.
“Được, tôi tới ngay đây!”, thầy Ôn dùng hết sức lực đỡ Trần Triệu Dương lên.
Trần Triệu Dương đi tới trước bàn mổ, cầm kim lên và tiếp tục châm cứu.
Giờ đây Hồ Đại Quân đã sống lại rồi, nhưng anh vẫn phải giữ cho tình trạng của anh ta thật ổn định.
May mà bây giờ không cần dùng đến mắt nhìn xuyên thấu nữa, chỉ châm cứu thôi là được.
Trần Triệu Dương càng châm cứu thì nhịp tim của Hồ Đại Quân càng ổn định hơn.
Bác sĩ đứng nhìn bên cạnh, ông ta lẩm bẩm nói: “Sao có thể thế được cơ chứ? Cứu sống thật rồi sao?”
Thầy Ôn đứng bên cạnh nói chắc nịch: “Cứu sống thật rồi! Trung y của Hoa Hạ chúng ta kỳ diệu như thế đó! Đúng là kỳ tích!”
Cuối cùng, thầy Ôn không nhịn được cất lời cảm thán. “Kỳ tích! Tuyệt đối là kỳ tích!”, bác sĩ run rẩy nói: “E là đời này tôi cũng không gặp được lần thứ hai nữa. Kỳ diệu quá đi mất!”
“Kỳ diệu là đúng rồi đấy”, thầy Ôn thản nhiên nói: “Có đôi khi trung y luôn kỳ diệu như thế!”