Trần Triệu Dương tiếp tục giãm lên bắp chân Diệp Thiên Phàm, khiến xương ống đồng của hẳn trực tiếp bị đạp nát.
A!
Diệp Thiên Phàm lúc này đã bất tỉnh vì đau đớn.
Nhưng ngay cả khi cơn đau khiến hẳn ngất lịm đi, Trần Triệu Dương cũng không có ý muốn buông tha cho hắn. Anh với tay lấy xô nước đá đựng rượu ở bên cạnh đổ thẳng lên đầu của Diệp Thiên Phàm.
“A! A!”
Diệp Thiên Phàm thống khổ tỉnh lại.
“Cảm thấy thế nào?”
Trần Triệu Dương lại hỏi một lần nữa.
“Đừng đánh, đừng đánh nữa. Tôi, tôi nhận sai”, Diệp Thiên Phàm vội vàng cầu xin tha thứ, hẳn biết răng đối diện với loại người như Trần Triệu Dương, van nài tha thứ bây giờ là cách duy nhất.
“Không đánh nữa phải không? Vậy được, trước tiên học hai tiếng chó sủa đi”.
Trần Triệu Dương bảt lấy Diệp Thiên Phàm nói.
Diệp Thiên Phàm nghe được lời này thì thoáng ngập ngừng. Hắn biết nếu như mình học tiếng chó sủa, sau này bản thân sẽ không thể ngóc đầu lên ở Nam Hải này nữa.
Nhưng nếu như không học....
Khi Diệp Thiên Phàm còn đang do dự thì Trần Triệu Dương đã kéo mạnh cổ tay hẳn.
A! Xương cổ tay của hắn trực tiếp bị bẻ trật khớp.
Diệp Thiên Phàm rên lên tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết.
“Sủa hay không?” Trần Triệu Dương hỏi. “Sủa, tôi sủa”.
Diệp Thiên Phàm không còn sự lựa chọn nào khác chỉ có thể há miệng phát ra tiếng “gâu gâu gâu!”
“Ha ha, nhìn kìa, trông hản không khác gì một con chó chết!”
Đúng lúc này trên màn hình lớn vang lên giọng cười chế giễu Hồ Đại Quân của Diệp Thiên Phàm.
Nghe được âm thanh này, Diệp Thiên Phàm cảm thấy vô cùng ô nhục, hắn ta đây đúng là đang tự làm nhục mình.
Lũ công tử bột bên cạnh thấy vậy, họ cũng không ngờ tới Diệp Thiên Phàm sẽ có một ngày như hôm nay.
“Tiếp tục sủa cho tao”.
Trần Triệu Dương ra lệnh cho Diệp Thiên Phàm: “Sủa cho. tới khi tao hài lòng mới thôi”.
Diệp Thiên Phàm chưa từng chịu sự sỉ nhục như thế này, tâm lý phản kháng của hẳn lúc này đã trực tiếp sụp đổ.
Hắn vừa khóc vừa học tiếng chó sủa. “Ha ha, tiếp tục sủa đi, ha hai” “Giống một con chó chết”.
Âm thanh vang vọng trong phòng lúc này đều là giọng nói hống hách của Diệp Thiên Phàm.
Nhưng từng tiếng này giống như những cái tát, từng cái từng cái mạnh mẽ đánh thẳng vào mặt hẳn.
Diệp Thiên Phàm vẫn đang sủa.
Trần Triệu Dương lúc này mới ngẩng đầu nhìn những người khác.
“Đại ca, chúng tôi không tham gia vào việc này”. “Chúng tôi không biết gì cả”.
“Đừng, đừng đánh tôi. Tôi trực tiếp học tiếng chó sủa, có được không?”
Nhóm công tử bột thấy ánh mắt này của Trần Triệu Dương thì bị dọa cho gần như vỡ mật.
Sự tàn nhãn của anh họ đều đã được lĩnh giáo. Phản kháng chỉ uổng công.
Do đó họ đơn giản là sớm đầu hàng, họ không muốn mình có kết cục giống như Diệp Thiên Phàm.
Hơn nữa người ta ngay cả cậu ấm ngông cuồng nhất Hải Nam cũng coi thường thì càng không coi họ ra gì.
“Nội dung của video trên kia đã xem qua chưa?”
Trần Triệu Dương hỏi họ.
“Xem qua rồi”.
“Xem rồi”.
Họ trả lời một cách yếu ớt.
“Có muốn chết không?”
Trần Triệu Dương lại hỏi.
Bọn họ nhất loạt lắc đầu.
“Vậy thì tốt. Dựa theo video mà làm đi, Diệp Thiên Phàm đối phó với anh ta như thế nào thì các người đối đãi với hắn ta như thế”.
Trần Triệu Dương nhìn họ chòng chọc mà nói: “Hơn nữa còn lặp lại điều đó gấp mười
A!
Đám công tử bột kia sững sờ.
Họ không ngờ tới Trần Triệu Dương sẽ để mình ra tay. Hơn nữa phải dựa vào nội dung của video để lặp lại gấp
mười lần, vậy Diệp Thiên Phàm rất có khả năng sẽ chết bởi căng đầy c*t mất.
Nếu họ làm như vậy liệu đến lúc đó nhà họ Diệp có thể tìm họ tính sổ hay không.
Bọn họ cảm thấy Trần Triệu Dương có chút điên cuồng.
Quan trọng nhất là Diệp Thiên Phàm lại khiêu khích tới tên mất trí này.
“Suy nghĩ kỹ chưa? Làm theo lời tôi nói hay là muốn chết!”