“Anh Dương, anh đến rồi à”, đám người tiểu Mao đều biết rằng ngày hôm qua, Trần Triệu Dương đã đến câu lạc bộ Giải trí Quốc tế dạy cho tên Diệp Thiên Phàm đó một bài học nhớ đời. Hơn nữa, anh còn dùng lại thủ đoạn trước đó của hẳn ta ¡ Hồ Đại Quân khiến hẳn phải trả một cái giá rất đắt. Điều này thật sự khiến bọn họ cảm thấy vô cùng hả dạ.
Vì vậy, lúc nhìn thấy Trần Triệu Dương đến, tất cả đều nhìn anh bằng một ánh mắt đầy ngưỡng mộ và chào hỏi rất nhiệt tình.
“Haha, các anh em đang luyện tập à, mọi người cứ tiếp tục cố gảng nhé”, Trần Triệu Dương nói xong liền đi tới chỗ Dương Lệ.
“Hi! Người đẹp, có nhớ tôi không đấy?”, Trần Triệu Dương cười tít mắt chào hỏi cô.
“Một ngày cậu không trêu ghẹo ai thì cảm thấy ngứa ngáy trong người sao? Có cần tôi gãi giúp cậu không?”, trong mắt Dương Lệ lóe lên một tia lạnh lẽo, sau đó siết chặt näm đấm lại rồi hung hăng nói.
“Khụ khụ... Đừng nghiêm túc như vậy chứ. Tôi sắp trễ làm rồi nên đi trước đây”, anh cảm thấy hôm nay, tâm trạng của Dương Lệ không tốt lằm, vì thế tốt hơn hết là không nên dây vào.
“Cảm ơn cậu về chuyện của Đại Quân nha”, Dương Lệ nhìn theo bóng lưng anh đang chán chường rời đi thì khẽ căn môi, nói.
“Hì hì, tôi cũng không phải là vì cô”, Trần Triệu Dương cười khổ, nếu không phải vì mình thì Hồ Đại Quân cũng sẽ không bị đánh như vậy, còn suýt chút nữa đã mất mạng.
“Chuyện đó... Sau khi cậu tan ca thì có muốn cùng tôi đến bệnh viện thăm Đại Quân không?”, Dương Lệ hỏi lảng sang câu khác.
“OkI Giờ thì tôi phải đi rồi, nếu không sẽ đến trễ mất”, vốn dĩ Trần Triệu Dương muốn ghẹo cô ấy thêm một lúc nữa, nhưng điện thoại anh lại vang lên thông báo một loạt tin nhắn được gửi trong nhóm WeChat, lúc anh bấm vào xem thì thấy tất cả đều đang réo tên mình, nên đành vội vàng rời đi.
“Tên khốn, đồ tồi, đến bộ phận quan hệ xã hội rồi mới sợ bị trễ giờ. Lế nào vì tôi không có sức hút sao?”, Dương Lệ sờ. lên mặt mình, giận dỗi nói.
Trần Triệu Dương cũng không biết cô ấy đang suy nghĩ gì, còn đám nữ nhân viên kia thì liên tục gọi anh, làm anh còn tưởng đã xảy ra chuyện gì rồi.
Kết quả khi anh đến nơi thì phát hiện toàn bộ người ở bộ phận này như đang ăn tiệc mừng năm mới vậy, nên hết sức kinh ngạc.
“Có ai trúng số sao? Hay là có ai sắp kết hôn?”, Trần Triệu Dương bước vào, vẻ mặt tươi cười hỏi.
“Đại anh hùng đã trở về rồi. Mau! Thổi kèn, đốt pháo lên đi”, các cô gái thấy anh bước vào liền bao vây lấy anh, kẻ sờ người véo khiến anh vô cùng choáng ngợp.
“Được rồi! Mọi người không cần làm việc sao?”, nhìn thấy Trần Triệu Dương bị bao vây đến sắp thở không nổi thì lúc này, Hứa Mỹ Tình mới tỏ vẻ nghiêm túc hằng giọng nói.
Thấy sếp đã "tức giận rồi, các cô gái đành lè lưỡi rồi nhanh chóng quay trở lại công việc của mình.
“Trần Triệu Dương, cậu đi theo tôi”, Hứa Mỹ Tình nhìn anh nói, rồi xoay người đi về phía văn phòng của mình.
Anh cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đi theo cô ấy vào văn phòng.
“Phù... Chuyện gì đang xảy ra vậy? Xem ra bọn họ cũng “đói khát” quá lâu rồi?”, Trần Triệu Dương vừa bước vào thì liền ngồi phịch xuống ghế sofa nói với vẻ mặt đau khổ.