Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 256



“Khụ khụ... làm gì có, tôi và Hồ Tiểu Nhạc rất trong sáng, huống hồ tôi đã có vợ rồi, sao có thể làm ra loại chuyện như vậy chứ”.

Trần Triệu Dương lắc đầu nói rất chắc chắn.

“ồ... cậu định nói răng chủ tịch Nam Cung là vợ của cậu chắc”, Hứa Mỹ Tình nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Trần Triệu Dương, lập tức che miệng cười khúc khích.

“Được rồi mà”, Trần Triệu Dương nhún vai, nói thật mà không ai thèm tin, sự tin tưởng cơ bản nhất giữa người với người đâu mất hết rồi?

Trần Triệu Dương nhàn rỗi làm việc ở bộ phận quan hệ xã hội, kết quả sau khi sắp tan ca buổi trưa thì có một người đàn ông trung niên đột nhiên đến bộ phận của anh.

“Trưởng phòng Hứa, đem theo hai nhân viên cùng tôi đi tiếp vài vị khách”, người đàn ông trung niên vừa đến bộ phận quan hệ thì nhìn thấy Hứa Mỹ Tình chuẩn bị tan ca đi ăn cơm, ông ta lập tức không khách khí gì mà ra lệnh.

“Phó tổng giám đốc Giang, anh có phải hiểu lầm ý nghĩa của hai từ “quan hệ” rồi không? Chúng tôi là bộ phận quan hệ xã hội, không phải bên chuyên đi tiếp rượu khách hàng, vậy nên, xin anh hãy tôn trọng chúng tôi một chút!”

Nghe thấy lời của Giang Viễn Chinh, sắc mặt của Hứa Mỹ Tình lập nên khó coi, lập tức phản bác.

“Còn nữa, bây giờ là thời gian nghỉ trưa, nếu có việc gì, buổi chiều tính sau”.

Hứa Mỹ Tình mặc kệ sắc mặt dần trở nên tím tái vì tức giận của Giang Viễn Chinh, tiếp tục nói.

“Cô..”

Nghe thấy mấy lời phản bác của Hứa Mỹ Tình, sắc mặt Giang Viễn Chinh vô cùng khó coi, hẳn ta nhìn khuôn mặt thanh tú của Hứa Mỹ Tình, hận không thể trực tiếp đè cô ấy xuống.

“Hứa Mỹ Tình, cô chỉ là một trưởng phòng cỏn con mà dám đối đầu với tôi?”, Giang Viễn Chinh gắn giọng, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Phó tổng Giang, bây giờ tan ca rồi, cho dù chủ tịch yêu cầu tôi làm việc tôi cũng không làm, chưa kể công việc này không thuộc về bộ phận chúng tôi”, Hứa Mỹ Tình cũng không chịu thua mà vặn lại.

“Được lắm, cô đúng là lợi hại”, khuôn mặt Giang Viễn Chinh trở nên vặn vẹo, hừ lạnh nói: “Đây là việc của công ty, hơn nữa hợp đồng này cực kỳ quan trọng, nếu như chậm trễ, đến lúc ấy cô sẽ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm”.

Nghe thấy Giang Viễn Chinh đổ toàn bộ trách nhiệm nên đầu mình, Hứa Mỹ Tình thật sự cạn lời, mặc dù cô ấy không muốn cấp dưới của mình tham gia vào chuyện này, nhưng nếu hợp đồng này thật sự quan trọng, cô cứ như vậy chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của công ty hay sao?

“Ôi, chó mèo ở đâu lại chạy đến bộ phận chúng ta sủa loạn lên thế này?”

Khi Hứa Mỹ Tình còn đang do dự cho nên đồng ý hay không thì một giọng nói lãnh đạm truyền đến từ phía sau.

“Cậu là ai?”, Giang Viễn Chinh không ngờ lúc này rồi lại có người dám đứng ra, sắc mặt hắn ta liền trở nên lạnh lùng là Trần Triệu Dương, là một nhân viên của phòng quan hệ xã hội, hay là tôi đi cùng anh nhé?”, Trần Triệu Dương tươi cười nói.

“Hừ, một nhân viên vô danh như cậu cũng dám lên tiếng ở đây à, cút ra xa một chút... không thì tôi sẽ làm cho cậu mất công việc này bất cức lúc nào đấy”, Giang Viễn Chinh biết được Trần Triệu Dương chỉ là một nhân viên quèn, có chút tự đắc nói.

“Anh chỉ là một phó tổng mà thôi, có tư cách gì để sa thải tôi? Còn nữa, anh kiêu ngạo như vậy, bố anh có biết việc này không?”, Trần Triệu Dương hỏi.

“Nhóc con, có tin là tôi sẽ gọi bảo vệ ném cậu ra ngoài ngay bây giờ hay không?”, sắc mặt Giang Viễn Chinh tái mét, trong công ty này lại dám có người muốn đối đầu với hẳn ta, đúng là không biết sống chết mà.

Vốn dĩ Hứa Mỹ Tình muốn nói gì đó, nhưng nghe thấy lời này thì lập tức im lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.